Cao Thủ Hạ Sơn, Ta Là Tiên Nhân

Chương 516



“Tôi, tôi không biết Âm Long gì đó, tôi chỉ phụ trách dẫn người tới giao nhận cho hai vị này”, Quách Vân Long lắp bắp nói.

“Tổng cộng đã mang đến bao nhiêu đợt, có bao nhiêu người tới rồi?”

“Ba, à không, bốn đợt, cả các người là bốn đợt”, Quách Vân Long run như cầy sấy nói: “Tôi không nhớ rõ số lượng người cho lắm, tổng cổng tầm hơn hai mươi thôi”.

“Chết tiệt!”, một người nho nhã như Liêu Thiên Hưng lúc này cũng không nhịn được chửi thề: “Ông ba Tiêu, những người đó đâu rồi? Các người làm gì họ rồi hả?”

Ông ba Tiêu sa sầm mặt mày.

Người đàn ông ăn mặc giống như đạo sĩ sau lưng ông ta nói: “Ông ba Tiêu, nói nhảm với bọn chúng nhiều như vậy làm gì? Bây giờ là thời điểm quan trọng, đừng chần chừ như đàn bà nữa”.

Những nếp nhăn trên mặt ông ba Tiêu run lên: “Đạo gia, đây là con gái của đại ca chúng tôi, hiện tại toàn bộ gia sản đều nằm trong tay nó, cứ giữ lại mạng của n trước sau này sẽ có tác dụng”.

Đạo sĩ nói: “Tôi biết, tiểu thư nhà họ Tiêu, tôi từng gặp qua”.

Tiêu Thập Nương nhìn hướng đạo sĩ, đột nhiên chỉ vào ông ta nói: “Thì ra là ông!”

Lại quay sang nói với Lý Dục Thần: “Đây chính là kẻ lúc trước đến chữa bệnh cho bố tôi, tự xưng là hậu duệ của Hoa Đà thành phố Bạc, vẫn luôn du lịch khắp thiên hạ, đi ngang qua thành phố Tuyên. Ông ta nói chỉ có cỏ côn luân mới có thể cứu được bố tôi”.

Lý Dục Thần liếc qua, từ trang phục và khí chất của đối phương đã nhận ra ngay kẻ này là cùng một giuộc với Thanh Huyền, tu luyện cùng một loại nội công, hẳn là đồng môn.

Tên đạo sĩ đó lại nói: “Đúng vậy, thế bà đã tìm được cỏ côn luân chưa?”



Tư thái cợt nhả đó của ông ta khiến người ta phải ghê tởm, Tiêu Thập Nương hừ lạnh một tiếng, cũng ngại phải nhìn thêm.

Liêu Thiên Hưng phẫn nộ lên tiếng: “Các người đúng là ác giả ác báo, tên đồng bọn Thanh Huyền đó của ông đã sớm táng thân trong sấm sét rồi “.

“Cái gì?”, đạo sĩ nghe vậy sửng sốt: “Không thể nào! Ông nói bậy bạ, thuật thu lôi của sư huynh tôi tài tình như vậy sao có thể bỏ mạng trong sấm sét?”

Liêu Thiên Hưng phá lên cười ha hả: “Thuật dẫn lôi cái gì, chẳng qua là trò bịp bợm mà thôi. Nhưng các người lại gặp phải cậu Lý, lừa được người khác nhưng sao có thể qua mắt nổi thần tiên chính cống đây!”

Đạo sĩ cả giận: “Thần tiên giả thần tiên thật cái gì, sư huynh của tôi đâu? Các người làm gì ông ấy rồi?”

Lý Dục Thần bước tới nói: “Sư huynh của ông đương nhiên đã xuống chầu Diêm Vương, bây giờ nên tới lượt ông rồi”.

Đạo sĩ giận dữ:”Thằng nhóc chết tiệt, muốn chết!”

Vừa nói vừa rút ra một tấm bùa, hóa thành ngọn lửa nhỏ, ném về phía Lý Dục Thần.

Lý Dục Thần đang định đánh trả thì Liêu Thiên Hưng đã xông tới nói: “Cậu Lý, loại khốn kiếp này cứ giao cho tôi là được! Sớm biết lão là kẻ lừa đảo thì đã nên trừng trị lão sớm vài ngày rồi “.

Nói đoạn ông ta liền trở lòng bàn tay vỗ ra một chưởng khiến xung quanh nổi lên một luồng gió thổi bay chút lửa kia.

Những tia lửa rơi xuống một đống đá cách đó hơn mười mét, ‘ầm’ một tiếng bùng lên một ngọn lửa tàn giống như ném ra một quả lưu đạn vậy.

Ông ba Tiêu nói: “Xích Dã đạo trưởng, tên họ Liêu này là truyền nhân của mạch y thuật núi Hoàng, trên người có chút võ công, ông phải cẩn thận một chút!”