Chương 568
Chỉ thấy Peter nghiêng người sang mặt bên, mượn sức của cơ thể, cánh tay kéo bàn xoay kéo thật mạnh xuống.
Rắc rắc vang lên một tiếng, giống như tiếng bánh răng chuyển động.
Sau đó, bốn thập tự giá khổng lồ trên bốn bức tường cùng sáng lên.
Bốn đường hào quang chữ thập từ trên tường bắn ra, phóng lớn mạnh trong phòng, giống như tấm lưới của cái chết, những chỗ đi qua, cả căn hầm không chỗ nào thoát được.
Hào quang chữ thập đảo quét trong hầm, dư quang xông vào phòng đá.
Lý Dục Thần một tay bế Đinh Hương, một tay khác đẩy về phía trước.
Từng hình ảnh thái cực hiện lên trong hư không, lần lượt ngăn cản hào quang chữ thập lọt vào trong cửa đá.
Lý Dục Thần cũng không ngờ, trong căn hầm này, lại có cơ quan như vậy.
Nơi này không những là nơi tiến hành nghi thức bí mật, đồng thời cũng là một trận pháp.
Nói cách khác, cả nhà thờ này chính là một tòa trận pháp.
Họ tôn sùng thần mặt trời, thông qua trận pháp này, có được sức mạnh của mặt trời.
Dưới hầm sâu, chính là nơi trung tâm nhất của trận pháp.
Lý Dục Thần điên cuồng phóng pháp lực, không ngừng ngăn cản ánh sáng trắng quét đến.
Nhưng ánh sáng trắng đó vẫn cuồn cuộn không ngừng.
Lý Dục Thần cũng không sợ, anh hoàn toàn đủ sức để lao ra, nhưng Đinh Hương thì không.
Bên trong vầng sáng trắng đó có sức mạnh mặt trời cực kỳ dữ dội, Đinh Hương chỉ mới bắt đầu tu luyện, vẫn là một người bình thường.
Hơn nữa cô còn là thể ngũ âm, chân lực của mặt trời có tính thương tổn cực mạnh đến hồn phách của Đinh Hương.
Bất đắc dĩ, Lý Dục Thần chỉ có thể dùng pháp lực của mình để chống đỡ.
Bên ngoài căn phòng đá là khung cảnh ánh sáng rực rỡ, mà Lý Dục Thần lại không thể thấy rõ.
Anh nghe thấy tiếng Peter:
“Phá hủy đi! Trước ánh mặt trời thì tất cả đều là hư vô! Chuông Lê Minh phá tan mọi bóng tối, ánh mặt trời chiếu rọi khắp không gian! Phá hủy đi!”
Lại bắt đầu thì thào niệm chú:
“Ánh sáng ấy dâng lên từ trong màn đêm âm u, ráng chiều phủ kín bầu trời, nhận lấy ngọn lửa ấy, thế gian đầy niềm vui… Gạt đi bầu trời sao, giúp mặt đất sáng ngời, là vua của chư thần, đón nhận lửa từ người, chúng con cùng đi đến vĩnh hằng…”
Giọng của Peter ngày càng nhỏ, càng về sau càng không thể nghe được nữa.
Ánh sáng trắng dần tan đi.
Người Lý Dục Thần ướt đẫm mồ hôi.
Đây là trận chiến ác liệt nhất từ khi anh xuống núi tới nay.
Một giáo phái từ nước ngoài, chỉ một cha sứ được cử đến Tiền Đường để tạo ra một giáo đường nhỏ thôi đã mạnh đến như vậy.
Thánh Giáo Thái Dương này thật sự không thể khinh thường.