Cao Thủ Hạ Sơn, Ta Là Tiên Nhân

Chương 596



“Cô cả Tiền, cô đúng là khách quý, cơn gió nào thổi cô đến đây thế?”

Quan Nhã Lệ vội vàng đứng lên nghênh tiếp, bà ta không dám chậm trễ lơ là người của nhà họ Tiền, đặc biệt là cô chủ nổi tiếng khó chiều này.

“Bà chủ Quan, làm phiền rồi”.

Tiền Hân Đồng mỉm cười với Quan Nhã Lệ, đi thẳng về phía Lý Dục Thần.

Vẫn là bộ sườn xám màu trắng, uyển chuyển đi đến, một đóa hoa đào kiều diễm tròn đầy trước ngực, vẻ đẹp yêu dị ập đến.

Khác với ban ngày là, vẻ kiêu ngạo đã bớt đi rất nhiều.

“Cậu Lý, tôi đến đón anh”.

Quan Nhã Lệ vô cùng kinh ngạc, lại đến tìm Lý Dục Thần?

Bà ta vốn còn đang đoán, tại sao hôm nay Tiền Hân Đồng lại đến đây, nghĩ đi nghĩ lại, cảm thấy chỉ có một khả năng, là nghe nói Từ Thông đang ở đây, nên đến gặp.

Nhưng bà ta không ngờ, lại là đến tìm Lý Dục Thần, hơn nữa thái độ đó, đã từng nghe nói cô cả Tiền cung kính với người khác như vậy chưa?

Lý Dục Thần cũng không ngờ Tiền Hân Đồng đến đón, cũng phải cười, nói: “Cô không sợ thua cược à?”

Tiền Hân Đồng kiếm chế sự kiêu ngạo lại nổi lên, bĩu môi nói: “Tôi còn sợ anh không dám đi đấy!”

Hoa hòa thượng phía sau cô ta nhìn chằm chằm Lý Dục Thần, ánh mắt âm lạnh.

“Xin giới thiệu, Từ Thông ở Cô Tô, Tiền Hân Đồng, cô cả nhà họ Tiền”, Lý Dục Thần giới thiệu cho hai bên.



Nghe thấy tên của Từ Thông, Tiền Hân Đồng khẽ nhướn mày, hiển nhiên rất kinh ngạc, không ngờ người ngồi uống trà với Lý Dục Thần là Từ Thông.

“Ngưỡng mộ đại danh của cô cả Tiền từ lâu, sớm đã muốn gặp mặt rồi. Không ngờ có thể gặp được ở đây, hôm nay chuyện vui liên tiếp, đúng là ngày may mắn của Từ Thông tôi!”, Từ Thông cười ha ha nói.

“Ông Từ nói đùa rồi, ông là mãnh hổ Giang Đông, phải là tôi nói ngưỡng mộ đại danh mới đúng”, Tiền Hân Đồng nói.

“Mời cô cả Tiền ngồi xuống uống trà”, Từ Thông dịch sang một vị trí.

Quan Nhã Lệ cũng cười đi đến ngồi xuống bày chén trà: “Ông Từ và cô cả Tiền đều là khách quý, hôm nay hiếm khi gặp nhau, ngồi xuống uống một chén đi”.

Tiền Hân Đồng nói: “Ông Từ từ xa đến là khách, vốn phải là tôi thể hiện lòng hiếu khách, tiếc là hôm nay trong nhà có việc gấp, tôi muốn mời cậu Lý qua, thứ lỗi cho tôi không thể ngồi cùng”.

Tiền Hân Đồng thanh lịch hào sảng, thái độ bình thản.

Từ Thông thầm gật đầu, lòng nhủ không hổ là xuất thân đại gia, so sánh ra, con trai mình kém hơn rất nhiều. Xem ra vẫn phải cần căn cơ gia tộc.

“Thật là tiếc quá!”, Từ Thông thở dài.

Lý Dục Thần vươn vai đứng lên nói: “Ông Từ, chốc nữa tiệc kết thúc, phiền ông chăm sóc Mộng Đình và Đinh Hương, đưa họ về trường. Tôi thất lễ rồi”.

Từ Thông vội nói: “Yên tâm đi, cậu Lý, cậu không giao phó, tôi cũng sẽ làm”.

Lý Dục Thần gật đầu, nói với Tiền Hân Đồng: “Đi thôi”.

Tiền Hân Đồng nhìn anh một cái, khẽ nghiêng người, nhường lối đi, để Lý Dục Thần đi trước, mình bước nửa bước, rồi đi theo sau.