Anh ngẩng đầu nhìn về phía cửa lớn nhà họ Viên, đám bảo vệ lúc trước đi ra cùng Vũ Tu Nhất đều không biết làm sao.
Đám người ẩn nấp trong bóng tối vẫn còn không có động tĩnh gì, chắc là chưa nhận được mệnh lệnh bên trong.
Lý Dục Thần chắp tay sau lưng, ngẩng đầu lên nhìn bầu trời nói: “Viên Thế Kiệt, nếu anh không còn ra, tôi sẽ đi vào đấy!”
Giọng nói không lớn, nhưng lại truyền ra ngoài rất xa, vang dội trên bầu trời khu biệt thự nhà họ Viên.
Thanh âm của anh vừa dừng lại, liền nghe đến một câu hồi âm truyền đến:
“Hừ hừ, Lý Dục Thần, thật sự cho rằng tôi sợ anh ư? Nhớ kỹ, ngày này sang năm sẽ là ngày giỗ của anh!”
Giọng nói này vô cùng âm trầm, không ngừng phiêu đãng như gió xoay quanh trong không khí vậy.
Lý Dục Thần vô cùng kinh hãi.
Đây không phải lấy khí ngự âm, không phải thủ đoạn võ đạo.
Tại sao nhà họ Viên có thể có tu sĩ được?
Mà đám người ở cửa chính càng kinh ngạc hơn.
“Đây là ai? Sao tôi lại nghe thấy giống như là giọng nói của Thế Kiệt thiếu gia vậy”.
“Chính là giọng nói của Thế Kiệt thiếu gia, sẽ không sai”.
“Sao Thế Kiệt thiếu gia cũng loại loại công phu này, chẳng lẽ anh ta cũng là cao thủ?”
Lúc bọn họ còn đang suy đoán, một bóng đen đã bay ra từ trong biệt thự nhà họ Viên, lướt qua trên không trung như ma quỷ, trong nháy mắt đã đến cửa chính.
“Má ơi, thật sự là Thế Kiệt thiếu gia!”
“Anh ta đang bay ra ngoài ư?”
“Hoá ra Thế Kiệt thiếu gia mới là cao thủ ẩn thế”.
“Nhân vật chính trong tiểu thuyết mà tôi đọc nhìn thường thường không có gì lạ, trên thực tế trên người đều có một đại lão ẩn nấp, Thế Kiệt thiếu gia chính là loại thiên tài đó đi!”
Bốp! Đám bảo vệ đang nói chuyện bị đội trưởng của bọn họ vung tay đập vào đầu.
“Đại lão cái gì, Thế Kiệt thiếu gia là anh tài ngút trời, mẹ nó cậu đọc tiểu thuyết nhiều quá rồi à!”
…
Viên Thế Kiệt đứng trước mặt Lý Dục Thần, nhếch khóe môi lên nở một nụ cười tà mị.
“Lý Dục Thần, không phải anh muốn tâm sự với tôi sao, bây giờ tôi đã đến rồi, muốn nói cái gì cứ nói đi, lát nữa anh sẽ không còn cơ hội để nói nữa đâu”.
Lý Dục Thần khẽ nhíu mày, vậy mà anh lại không nhìn thấu được khí tức trên người Viên Thế Kiệt.
Người này căn cơ nông cạn, lục phủ ngũ tạng mục nát, kinh mạch hỗn loạn, chính là một người bình thường không có gì lạ, thậm chí bởi vì thường xuyên ăn chơi dâm loạn mà trời sinh thiếu hụt, ngay cả người bình thường cũng không bằng, chỉ là bởi vì nhà họ Viên giàu có, dựa vào dinh dưỡng và thuốc men để chống đỡ mà thôi.
Nhưng trên người Viên Thế Kiệt lại có một loại tà khí.
Nghe nhân viên an ninh kia nói Viên Thế Kiệt là thiên tài, trên người có đại lão, Lý Dục Thần lập tức hiểu ra Viên Thế Kiệt là bị phụ thể.
Đây tuyệt đối không là quỷ nhập vào người bình thường.