Chương 714
Nhìn thấy khuôn mặt xinh đẹp của Trương Diễm Diễm, trong mắt Viên Khả Kiều lộ ra vẻ đố kỵ mạnh mẽ, nhưng nhìn đám ăn xin không hề kiêng sợ giày vò làm nhục vẻ đẹp này, cô ta lại hài lòng cười.
“Anh yêu, nhìn thấy chưa? Nhìn rõ một chút, đây là cô gái mà anh đã từng thích!”
Viên Khả Kiều đưa tay bóp cằm của Na Nhữ An, chỉnh đầu của anh ta, để anh ta nhìn thẳng vào cảnh tượng đang diễn ra.
Trên khuôn mặt Na Nhữ An lộ ra nụ cười quỷ dị.
Anh ta bỗng đưa tay, bóp chặt cổ họng của Viên Khả Kiều.
“Anh làm gì hả?”, Viên Khả Kiều kinh hãi nói: “Mau thả tôi ra!”
Tay của Na Nhữ An giống như kìm sắt, ngón tay nhanh chóng ấn sâu vào trong thịt, máu tươi chảy ra từ móng tay.
“Anh…”
Sắc mặt Viên Khả Kiều biến thành màu gan heo, trong mắt lộ ra vẻ kinh sợ, nhưng cô ta đã không nói được nữa.
Na Nhữ An buông tay phải, Viên Khả Kiều ngã xuống đất, trên cổ xuất hiện năm lỗ máu, ào ào chảy máu.
Đến chết, cô ta cũng không hiểu, làm sao Na Nhữ An có gan bóp chết cô ta, và lấy đâu ra sức lực mạnh như vậy.
Gần như cùng lúc, ánh mắt của Trương Diễm Diễm cũng lộ ra vẻ hung dữ.
Cô ta tóm lấy bàn tay của một gã đang ngang ngược sàm sỡ, vặn nhẹ một cái, rắc rắc một tiếng, tay của người đó bị bẻ gãy.
“A!”
Trong phòng vang lên tiếng kêu thảm của người đó.
Gã đàn ông bên cạnh ngẩn người, nghiêm giọng quát: “Con đàn bà thối, mày dám…”
Anh ta con chưa nói hết, tay của Trương Diễm Diễm đã đưa đến trước ngực anh ta, phụt một tiếng, cả cánh tay lại thò vào trong lồng ngực của anh ta.
Gã đàn ông sửng sốt, sau đó nhìn thấy lòng bàn tay của Trương Diễm Diễm có thêm một thứ đẫm máu, còn lồng ngực của anh ta xuất hiện một lỗ lớn.
Những người khác nhìn thấy cảnh này, mới ý thức được tình hình không ổn.
Đây vốn không thể nào là chuyện phụ nữ bình thường làm được.
Họ lùi lại theo bản năng, trong lòng sinh ra ý lạnh, toàn thân nổi da gà.
Mấy tên nhát gan mềm nhũn chân, ngồi bệt xuống đất, vừa lăn vừa bò đứng lên muốn bỏ chạy.
Nhưng họ vừa quay đầu thì phát hiện, cô cả của họ đã nằm trong vũng máu.
Còn chồng chưa cưới của cô cả, cậu ấm nhà họ Na vô dụng đó, đang ngồi xổm dưới đất, đang lột da thi thể, rút ra từng cái gân dài từ bên trong.
Cảnh tượng như ngày tận thế này khiến đám ăn xin chạy ra ngoài cửa như phát điên.
Lần đầu tiên họ phát hiện nhà kho này rộng lớn như vậy, khoảng cách mười mấy mét ngắn ngủi lại xa xôi như mấy chục dặm đường.
Đúng lúc họ sắp chạy đến cửa, chỉ cần thêm hai bước nữa thì có thể mở cửa, nhìn thấy ánh mặt trời bên ngoài.