Chương 730
Trên trời dưới đất, giăng thành một trận kiếm ngũ hành.
Nụ cười trên mặt Trương Diễm Diễm cứng lại, mặt lạnh băng, nói: “Anh muốn giết tôi thật?”
Váy trên người cô ta tung tay, một luồng sương âm mắt thường khó nhìn thấy tràn ngập quanh người cô ta.
Ngón tay Lý Dục Thần bấm quyết, kiếm khí xung quanh nổi lên.
“Ma đầu, lần này để cô chạy, lần này, cô chạy không thoát đâu”.
“Anh không có hứng thú với chân tướng việc nhà họ Lý diệt môn năm đó sao?”, giọng của Trương Diễm Diễm hơi hoảng sợ.
“Tôi hứng thú, nhưng tôi không muốn bị người khác khống chế”.
Nói xong, Lý Dục Thần giơ tay, kiếm khí chỉ thẳng vào Trương Diễm Diễm.
Mã Sơn trong hôn mê không biết đã tỉnh từ lúc nào, thấy Lý Dục Thần muốn giết Trương Diễm Diễm, liền bò dậy, chặn trước người Trương Diễm Diễm, nói:
“Dục Thần, em không thể giết cô ấy!”
“Anh Mã Sơn!”, Lý Dục Thần hạ cánh tay giơ lên xuống: “Cô ta đã không phải là Trương Diễm Diễm, cô ta là ma!”
“Không!”, Mã Sơn vô cùng kiên định nói: “Cô ấy là Trương Diễm Diễm! Nếu không, cô ấy sẽ không cứu anh. Em muốn giết cô ấy thì giết anh trước đi!”
Lý Dục Thần rất hiểu Mã Sơn.
Lúc này, muốn giết Trương Diễm Diễm trước mặt Mã Sơn, thì còn khiến anh ta khó chịu hơn trực tiếp giết anh ta.
Nhưng, lại không thể tha cho Trương Diễm Diễm.
Ma đầu này, nếu thả đi, muốn bắt nó lại thật không dễ dàng.
Một khi nó tìm được một cơ thể tư chất tốt, thì khó mà đối phó.
Lý Dục Thần không chịu thu kiếm trận, Mã Sơn cũng cứ chặn trước người Trương Diễm Diễm.
Anh em đối đầu, trong lòng hai người cũng không dễ chịu, nhưng ai cũng không chịu nhường bước.
“Ha ha ha… ha ha ha…”
Trương Diễm Diễm bỗng cười lớn.
“Lý Dục Thần, anh muốn miệng nói tôi là ma, anh có từng nghĩ, bản thân anh cũng là ma không?”
“Hừ, nói láo!”, Lý Dục Thần khinh thường nói.
“Tôi biết anh không tin, vậy tôi nói cho anh biết…”, trên mặt Trương Diễm Diễm hiện ra nụ cười chế nhạo giảo hoạt: “Mẹ của anh là ma, không những là ma, còn là thánh nữ của Ma giáo! Anh biết thánh nữ là người thế nào không? Đó là người truyền thừa vạn ma chi tâm các đời Ma giáo, cho đến có một ngày, thiên ma chuyển thế, đầu thai vào thai thánh nữ”.
Lý Dục Thần cau mày, lạnh lùng nói: “Cô không cần mang việc này ra dọa tôi, ma tâm thánh nữ của mẹ tôi sớm đã được thánh thủ Hạnh Lâm Hồ Vân Thiên xua đuổi rồi”.
Lần này đến lượt Trương Diễm Diễm kinh ngạc.
“Sao anh biết?”
Cô ta bỗng hiểu ra: “Anh đã quay về khu nhà họ Lý? Xem ra trong khu nhà còn có thứ mà chúng tôi chưa phát hiện ra!”
Lý Dục Thần không thể hiện gì.