Cao Thủ Hạ Sơn, Ta Là Tiên Nhân

Chương 774



Từ Đồng Khánh Đường đi ra, Tamagawa Kyoko lấy điện thoại gửi đi một tin nhắn:

“Trí Nhẫn đang ở Đồng Khánh Đường, có thể hành động”.

Sau khi gửi tin nhắn đi, cô ta rẽ vào con đường nhỏ bên cạnh.

Con đường này chính là hướng đi đến sơn trang Ngô Việt.

Nhưng cô ta vừa đi chưa được mấy bước, thì nhìn thấy một thanh niên đứng giữa đường không xa phía trước, cười như không cười nhìn cô ta.

“Sao thế, vậy mà đã muốn đi rồi sao?”

Tiền Nhược Vọng cầm một ấm nước, đi đến vườn hoa, tưới nước cho mấy khóm hoa cúc nở rộ trong gió thu.

Trong bụi cậy, trên cây và bồn hoa của hoa viên xuất hiện mười máy bóng người như quỷ dị.

Toàn bộ những người này đều mặc đồ đen, buộc khăn đen trên đầu và che mặt, bên hông treo túi vải, sau lưng có kiếm dài ngắn khác nhau.

Tiền Nhược Vọng không kinh sợ. nước trong ấm chảy xuống với góc độ đẹp mắt, không hề dao động.

“Tiền gia chủ, ông rất bình tĩnh”, người áo đen dẫn đầu nói.

Đến khi tưới xong khóm hoa cúc cuối cùng, Tiền Nhược Vọng mới xách ấm nước quay người lại, cười nói: “Các người cũng không gấp mà”.

Người áo đen nói: “Tiền gia chủ, ông biết tại sao chúng tôi đến đây thì giao đồ ra đây đi”.



“Nhiều năm như vậy, các người vẫn không từ bỏ ảo tưởng sao?”

“Tiền gia chủ, tôi không muốn nhiều lời với ông, ông không giao đồ ra, tôi chỉ đành đại khai sát giới. Hòa thượng không ở đây, Tiền Khôn cũng không ở đây, không ai có thể bảo vệ ông”.

“Vậy sao?”, Tiền Nhược Vọng ung dung bước, chỉ vào vườn hoa rộng lớn nói: “Các người cảm thấy, nhà họ Tiền tôi thực sự là nơi để cho bất kỳ người nào cũng ra vào được sao?”

Người áo đen khẽ ngẩn người, nói: “Hừ, lúc tôi vào cũng thấy rất kỳ lạ, làm sao phòng vệ nhà họ Tiền lại lỏng lẻo lơ là như vậy. Xem ra ông đã liệu trước chúng tôi sẽ đến, bày sẵn thế trận, đợi chúng tôi chui vào?”

Tiền Nhược Vọng cười mà không đáp.

Người áo đen lạnh lùng nói: “Bất kể ông âm thầm bố trí bao nhiêu người, trước khi họ ra tay, tôi cũng có thể giết ông”.

“Vậy tại sao anh còn chưa ra tay?”

“Ông thực sự không sợ chết?”

“Chết?”, Tiền Nhược Vọng ngẩng đầu nhìn trời, trên trời có mây trắng lờ lững trôi: “Cuộc đời con người như phù vân, tụ lại và tiêu tan vô thường. Chết có gì đáng sợ, sống có gì tiếc nuối, chỉ có nhật nguyệt cùng với trời, chính khí tồn tại mãi mãi. Cả đời của tôi, liêm khiết thanh bạch, hào hùng mà thôi!”

“Ôi trời ơi!”, người áo đen phát ra tiếng trầm thấp: “Tiền gia chủ, tôi rất khâm phục chí khí của ông. Nhưng sinh mạng của con người chỉ có một. Ông không tiếc bản thân, chẳng lẽ cũng không tiếc tính mạng của những người khác trong sơn trang Ngô Việt này sao? Ông không giao đồ ra, chúng tôi chỉ đành giết cả sơn trang thôi!”

Tiền Nhược Vọng cau mày, than nói: “Ông trời có đức hiếu sinh, các người cứ muốn tìm cái chết”.

Người áo đen cười lạnh lùng nói: “Hòa thượng Trí Nhẫn không có ở đây, không ai có thể ngăn được chúng tôi”.