Cao Thủ Hạ Sơn, Ta Là Tiên Nhân

Chương 79



Chương 79

Ba người đồng loạt ngẩng đầu lên, một người đàn ông nhỏ con đi tới chỉ vào khối đá: “Tôi trả mười nghìn”.

Vừa nghe thấy cái giá này, ông chủ lập tức vui ra mặt, định trả hai nghìn của Mã Sơn lại.

Mã Sơn nổi giận: “Sao nào, muốn đổi ý à?”

Ông ta bảo: “Người ta trả giá mười nghìn kia kìa!”

“Báo giá rồi không được hối hận! Chúng tôi đã trả tiền rồi, ông mà dám đổi ý, tôi phá gian hàng của ông luôn đấy”, Mã Sơn trợn trừng mắt trông rất hung dữ.

Mặc dù ông chủ không cam lòng nhưng cũng hơi sợ Mã Sơn, một khi báo giá không được hối hận quả thật là quy định của sảnh giao dịch này.

Ông ta nhìn tên nhỏ con: “Ông có muốn xem thử những khối đá khác không?”

“Không cần đâu, tôi chỉ muốn mua khối này thôi”, giọng địa phương của tên nhỏ con rất nặng, nghe giống người ở vùng Lĩnh Nam: “Vậy tôi ra giá năm mươi nghìn”.

Ông chủ choáng váng.

Năm mươi nghìn?

Ban đầu thiệt hại tám nghìn, ông ta có thể chấp nhận được, nhưng thiệt hại bốn mươi tám nghìn thì bất kể là ai cũng không nỡ.

Ông ta nhìn Mã Sơn: “Người anh em, không phải tôi đổi ý, người ta ra giá năm mươi nghìn kìa, hay cậu cũng thêm một ít đi”.

Mã Sơn là người từng trải, biết trong tình huống này một khi tăng giá thì sẽ không có điểm dừng.

“Sao mà được! Tôi đã đưa tiền cho ông luôn rồi, muốn đổi ý hả, không có cửa đâu”.

Họ vừa làm ầm lên đã thu hút một đống người vây xem.

“Đúng thế, khối đá đó mà năm mươi nghìn á? Tôi nghĩ ông ta muốn độn giá thôi”.

“Không thể nào, dám độn giá trong sảnh giao dịch của chú Minh, không muốn sống nữa sao?”

Mọi sự chú ý của Lý Dục Thần đều tập trung vào tên nhỏ con.

Có thể ra giá năm mươi nghìn, chắc hẳn ông ta biết được giá trị của đá đen, đã thế trên người ông ta có một loại khí âm tà, rất có thể là tu sĩ tu luyện một loại pháp thuật tà đạo nào đó.

Người đàn ông nhỏ con nhìn Lý Dục Thần, bảo: “Các cậu nhường khối đá này lại cho tôi, tôi sẽ bù thêm cho các cậu năm mươi nghìn”.

Câu nói này khiến những người khác đều vỡ oà.

“Mẹ kiếp, đây là loại đá gì mà lại trị giá tận một trăm nghìn?”

“Người này bị ngu à?”

“Không đâu, cậu không thấy hai anh chàng kia cũng muốn mua à, cậu không thấy hồi nãy họ cắt một khối đá năm trăm và kiếm lời được hai trăm nghìn sao”.

“Có thật không thế? Nhưng khối đá này đâu phải là ngọc?”

Mọi người bàn tán xôn xao.

Ông chủ bán đá lại rất vui vẻ: “Các cậu xem kìa, ông ta đâu phải người độn giá của tôi đâu. Chàng trai, cậu bán đá cho ông ta đi, tôi lấy năm mươi nghìn, các cậu cũng kiếm được năm mươi nghìn, tất cả chúng ta đều vui!”