Bệnh của Nghiêm Công Nghiệp thật ra cũng chẳng có gì, chỉ là trúng độc trong thời gian dài.
Loại thuốc độc lang trung Tôn phối chế ra rất đặc thù, nó không hề gây tổn thương đến các cơ quan như gan thận của bệnh nhân, mà thông qua kinh mạch tổn hại đến chính khí của bệnh nhân. Dùng y học hiện đại để nói, chính là hệ thống miễn dịch mất đi tác dụng.
Cho nên đến bệnh viện khám mới không ra bệnh gì, chỉ cho rằng sức miễn dịch của bệnh nhân thấp.
Vốn cách điều trị cũng rất đơn giản, nghỉ ngơi cộng với bồi bổ là được.
Nhưng không ngăn nổi lang trung Tôn tiếp tục cho ông ta uống thuốc độc, tất nhiên là các đồ bổ dưỡng đều không có tác dụng.
Mà lang trung Tôn chỉ cần đổi chút thuốc cho ông ta, ngay lập tức sẽ thấy được hiệu quả, người ngoài nhìn vào liền có vẻ lang trung Tôn giỏi hơn các bệnh viện lớn.
Lý Dục Thần tìm tòi trong hòm thuốc của lang trung Tôn, lập tức tìm được thuốc giải.
Thuốc độc và thuốc giải đều có hai bình lớn.
Tất cả chỗ này không có khả năng chuẩn bị cho một mình Nghiêm Công Nghiệp.
Xem ra tên này là kẻ tái phạm, không biết bao nhiêu người uống thuốc của ông ta rồi trúng độc, sau đó lại bị thuốc giải của ông ta chữa khỏi.
Thật đúng là một cách thức phát tài.
Đáng tiếc, ác giả ác báo.
Pháp không bắt, trời bắt! Trời không bắt, người bắt!
Hôm nay ông ta rơi vào tay Lý Dục Thần, anh không thể cho ông ta thêm cơ hội đi hại người khác.
Có sẵn thuốc giải, tự nhiên cũng không cần Lý Dục Thần tốn nhiều sức lực, dùng luôn thuốc của lang trung Tôn giúp Nghiêm Công Nghiệp giải độc. Sau đó anh độ một tia chân khí vào trong người, khôi phục chính khí của ông ta.
Không bao lâu sau, sắc mặt của Nghiêm Công Nghiệp trở nên hồng hào.
“Bố!”, Nghiêm Tuệ Mẫn thấy Nghiêm Công Nghiệp mở mắt thì vô cùng phấn khỏi, hốc mắt không nhịn được mà ẩm ướt: “Bố, bố không sao rồi. Bố, con là Tuệ Mẫn đây!”
Nghiêm Công Nghiệp nhìn bà ta, trên mặt lộ vẻ tươi cười, sau đó chuyển ánh mắt về phía Lý Dục Thần.
Nghiêm Tuệ Mẫn nín khóc mỉm cười: “Bố, đây là Dục Thần, Lý Dục Thần, chính là vị hôn phu của Mộng Đình mà con đã nói với bố!”
Nghiêm Công Nghiệp giật giật, dường như muốn ngồi dậy.
Nghiêm Tuệ Mẫn nhìn về phía Lý Dục Thần, thấy anh gật đầu, bà ta liền đi qua đỡ Nghiêm Công Nghiệp lên.
Nghiêm Công Nghiệp tựa vào giường, thở hổn hển mấy cái, đợi hơi thở vững vàng hơn mới lên tiếng: “Cậu Lý, cảm ơn cậu đã nhìn thấu âm mưu, cứu được một mạng của lão hủ”.
Lý Dục Thần đáp: “Ông là ông ngoại của Lâm Vân và Mộng Đình, không cần khách sáo”.
Nghiêm Tuệ Mẫn cũng nói: “Đúng đó bố, đều là người nhà cả, tính tình Dục Thần lại tốt, bố không cần khách sáo như vậy đâu”.
Nghiêm Công Nghiệp thở dài: “Tuệ Mẫn à, con có phúc, lấy được tấm chồng tốt, lại có một cặp trai gái ngoan ngoãn, giờ còn tìm được rể hiền”.
Trong lòng Nghiêm Tuệ Mẫn vui vẻ, áy náy nói: “Bố, lần này bởi vì chuyện giữa hai nhà Lâm Viên mới khiến cho nhà họ Nghiêm gặp nạn lớn, là con làm liên lụy đến bố”.