Theo như lang trung Tôn nói, thầy Âm Dương này họ Ngô, tên là Ngô Khắc Mẫn, người nhà họ Hầu gọi ông ta là “đại sư Ngô”.
“Đại sư Ngô có thể hô mưa gọi gió, rải đậu thành binh, gọi đến hàng vạn thiên binh!”, lang trung Tôn nói liền kích động lên: “Tôi khuyên các người đừng đi tìm cái chết. Dù sao ông Nghiêm cũng không sao rồi, các người mau rời khỏi thành phố Mai, tìm nơi trốn đi, hôm nay tôi coi như chưa đến, tôi sẽ không nói ra ngoài”.
Lâm Vân tiến lên giơ một phát tát, đập cho lang trung Tôn mọc sao trước mắt, chóng mặt quay vòng vòng.
“Cho ông bóc phét này! Cho ông bốc phét này! Lại còn hàng vạn thiên binh, sao ông không nói ông ta là ngọc hoàng đại đế đi!”
Lý Dục Thần mỉm cười, ngay cả Lâm Vân cũng nghe ra là giả, lang trung Tôn này, bịa đặt cũng không suy nghĩ.
Lang trung Tôn hét lớn kêu oan: “Không phải tôi nói, là chính miệng đại sư Ngô nói! Tôi tận mắt thấy ông ta bốc một nắm đậu vàng rải ra, thì có một đám người hào hùng sát khí bừng bừng!”
Lý Dục Thần nói với Lâm Vân: “Lâm Vân, cậu vào bếp xem có đậu vàng không, không có thì gạo cũng được”.
“Được!”, Lâm Vân đáp một tiếng rồi đi.
Chỉ lúc sau, đã xách một túi da rắn nhỏ đến, bên trong là nửa túi đậu vàng.
“Anh rể, anh xem, có đủ không?”
Lý Dục Thần cười nói: “Đủ rồi”.
Sau đó đưa tay vào trong túi bốc một nắm đậu vàng, hỏi lang trung Tôn: “Có phải như này không?”
Nói xong bèn rải đậu vàng trong tay ra.
Lập tức trong phòng nổi gió lớn, cát vàng mù mịt, trong mơ hồ thì đến một chiến trường cổ.
Trong gió cát, thấp thoáng xuất hiện rất nhiều nhân mã, cùng với tiếng vang hào hùng khí thế, ào ào xông đến.
Không chỉ là lang trung Tôn, ngay cả Lâm Vân và Nghiêm Cẩn cũng kinh ngạc ngẩn người.
Tiếng hô giết ngập trời, sát khí chiến trận khiến người ta sợ hãi, người bình thương đâu thể chịu được.
Lý Dục Thần đưa tay ra nắm lại, thu hết cát gió vào lòng bàn tay.
Mọi người chỉ nghe thấy rào rào một trận, đâu còn khí thế hào hùng gì, chỉ có một nắm đậu vàng lăn rơi dưới đất.
Lâm Vân và Nghiêm Cẩn nhìn Lý Dục Thần, ánh mắt tràn đầy sùng bái.
Nghiêm Tuệ Mẫn tỏ vẻ mặt chấn kinh, trong lòng càng vui và đắc ý.
Đây là con rể của mình đó!
Bà ta càng lúc càng hiểu con mắt và suy nghĩ sâu sắc của ông cụ nhà họ Lâm.
Chỉ thấy Nghiêm Công Nghiệp vừa chấn kinh, còn có vài phần lo âu nhìn Nghiêm Tuệ Mẫn một cái.
Nhân vật như thần tiên này, làm con rể nhà họ Lâm, con gái và cháu ngoại của mình có thể gánh được phúc báo như vậy không?
Lang trung Tôn đã mềm nhũn dưới đất, không thể tin há hốc miệng, vẻ mặt kinh sợ, chỉ vào Lý Dục Thần nói: