Chương 806
Nghiêm Sĩ Khâm vẫn đang ở bên cạnh, lúc anh em nhà họ Hầu nói chuyện đều ở trước mặt ông ta, vốn không nghĩ đến ông ta, dường như coi ông ta không tồn tại.
Nghiêm Sĩ Khâm lo lắng nói: “Thái Phương, tôi vẫn luôn một lòng với bà mà!”
Hầu Thái Phương nói: “Ông sợ cái gì, chỉ dọa ông cụ thôi, sẽ không lấy mạng ông thật”.
Hầu Lập Quý đi đến, tát lật mặt Nghiêm Sĩ Khâm, kêu người mang dây thừng đến trói ông ta lại.
Hầu Lập Cường lại nói: “Chú ba, chú đưa người đến nhà ông hai nhà họ Nghiêm, bắt toàn bộ cả nhà họ đến”.
Hầu Lập Phát đáp một tiếng, liền gọi mấy bảo vệ đến, đi cả đêm.
…
Sáng ngày hôm sau, Nghiêm Tuệ Mẫn lái xe chở Nghiêm Công Nghiệp, Lý Dục Thần, và Lâm Vân cùng Nghiêm Cẩn đến bên ngoài khu nhà họ Nghiêm.
Thi thể của lang trung Tôn vẫn đang nằm ở bên đường trước cổng lớn.
Lâm Vân tiến lên xem, khâm phục nói: “Anh rể, anh đúng là liệu sự như thần, ông già này đã gặp báo ứng”.
“Họ cũng thật vô pháp vô thiên, đánh chết người còn để như vậy, cũng không sợ có người báo cảnh sát hả?”, Nghiêm Tuệ Mẫn cau mày.
Nghiêm Công Nghiệp nói: “Hừ, anh em nhà họ Hầu biết chúng ta sắp đến, là cố ý cho chúng ta xem đấy!”
“Xem họ đã chuẩn bị sẵn sàng rồi!”, Lâm Vân nhìn Lý Dục Thần nói: “Anh rể, bây giờ chúng ta vào trong không?”
Lý Dục Thần cười nói: “Bây giờ không vào, còn đợi người ta mua thức ăn về nấu cơm cho cậu hả?”
Lâm Vân cười he he xoa đầu, quay sang nhìn nhau với Nghiêm Cẩn: “Đi thôi”.
Nghiêm Cẩn gật đầu, đi lên ấn chuông cửa.
Lâm Vân và Nghiêm Cẩn đứng sánh vai, xoa bàn tay, vẻ mặt hưng phấn.
Lý Dục Thần lắc đầu, đi đến giữa hai người nói: “Các cậu đến khiêu chiến, hay là đến làm khách? Phải như này”.
Nói xong, anh giơ chân đạp một cái.
Cánh cửa chống trộm bằng đồng dày nặng bay đi, ầm ầm rơi vào trong sân.
Lâm Vân và Nghiêm Cẩn ngẩn người, tim đập điên cuồng.
Lý Dục Thần đạp cửa xong, nói: “Đừng bảo tôi ra tay nữa đấy”.
Lâm Vân và Nghiêm Cẩn đỏ mặt, nói: “Em biết rồi, anh rể”.
Hai người liền dẫn đầu đi vào trước.
Lý Dục Thần và Nghiêm Tuệ Mẫn mỗi người một bên trái phải, đỡ Nghiêm Công Nghiệp ông cụ nhà họ Nghiêm, đi theo phía sau hai cậu bé.
Sau khi cổng lớn bay vào, bảo vệ trong nhà liền xông ra.
“Ai đấy? Làm gì thế hả?”
Bảo vệ khí thế bừng bừng chỉ vào Lâm Vân và Nghiêm Cẩn.
Lâm Vân không nói nhiều, liền vụt người đến bên cạnh bảo vệ, bốp bốp mấy cái, mấy tên bảo vệ dẫn đầu đã ngã chồng chất lên nhau.
Nghiêm Cẩn không chịu tỏ ra yếu ớt, lúc giơ tay, đá vụn trong góc sân bay lên, bắn về phía mấy tên bảo vệ còn lại như đạn lạc, phụt phụt mấy tiếng, đập lên đầu mấy tên bảo vệ, lập tức đánh ngã họ.
Hai thiếu niên đi qua người một đám bảo vệ ngã dưới đất, hùng dũng oai vệ, khí thế bừng bừng, sát khí đằng đằng đi về hướng sân viện thứ hai.
Nghiêm Công Nghiệp đi theo phía sau nhìn mà khẽ gật đầu, vui mừng nói: “Hai nhà Nghiêm Lâm có người kế tục rồi!”
“Hai thằng bé này, may mà có Dục Thần hướng dẫn chỉ bảo!”
Nghiêm Tuệ Mẫn nhìn Lý Dục Thần một cái, trong lòng vui mừng không tả xiết.
Liền nghĩ đợi anh và Mộng Đình kết hôn sinh con, thì mới gọi là có người kế tục thực sự!
Bà ta lại nghĩ đến lời hứa đính hôn ba tháng sau mà Lý Dục Thần từng nói, tính ngày ra, hình như cũng sắp rồi.