Cao Thủ Hạ Sơn, Ta Là Tiên Nhân

Chương 849



Chương 849

Xích Thủy chân nhân là tổ sư gia của đạo viện Vân Đài, hai trăm năm trước đã lên Thiên Đô, bây giờ ở trong Vạn Tiên Trận, là một trong Vạn Tiên trận linh.

Cũng chính vì vậy, Hướng Vãn Tình mới biết tình hình của đạo viện Vân Đài, mới bảo Lý Dục Thần đến tìm đạo viện Vân Đài.

Bạch Thạch đạo nhân rất tự hào, lại hổ thẹn nói: “Tiếc là tôi phúc duyên mỏng bạc, không thể phát huy làm rạng rỡ mạch của tổ sư gia”.

Lý Dục Thần vô tình nhìn sang tiểu đạo đồng Thanh Nhai đang lén nhìn trộm ở bên cạnh, hỏi: “Hiện giờ đạo viện chỉ có hai người các ông thôi sao?”

Bạch Thạch đạo nhân nói: “Cũng không phải, còn có mấy đồ đệ lớn, đều ra ngoài hái thuốc rồi. Nơi này hẻo lánh, không có hương hỏa, chỉ có thể mình làm mình hưởng, sống dựa vào núi. Lần này Lý tiên sứ đến có việc gì?”

“Ồ, tôi muốn hỏi thăm đạo trưởng một chuyện”, Lý Dục Thần nói: “Đạo trưởng có từng nghe nói đến phái Âm Sơn không? Có biết ở đâu không?”

Bạch Thạch đạo nhân gật đầu: “Có nghe nói, nhưng mạch Âm Sơn truyền thừa vô cùng bí ẩn, đệ tử trong môn cực kỳ ít ra ngoài hoạt động. Tôi chỉ biết, họ ở dãy Âm Sơn bên phía Đầm hoang. Tiên sứ tìm phái Âm Sơn làm gì?”

Lý Dục Thần nói: “Không giấu đạo trưởng, đệ tử Âm Sơn làm việc ác ở trung nguyên, bị tôi phát hiện, tôi muốn diệt trừ môn phái này”.

“Được!”, Bạch Thạch đạo nhân đập bàn: “Đám súc sinh này không việc ác nào không làm, dân chúng bên phía Đầm hoang bị họ hại khổ không tả xiết, tôi sớm đã muốn diệt trừ từ lâu, nhưng lực bất tòng tâm. Bây giờ có sứ giả Thiên Đô đến, ngày tận thế của đám khốn khiếp này đến rồi!”

Tiểu đạo đồng Thanh Nhai chưa từng thấy sư phụ hùng hồn kịch liệt như vậy, đôi mắt mở thật to.

Bạch Thạch đạo nhân bình tĩnh lại, nói: “Từ đây đến Tây Nam hơn một ngàn dặm, có một trấn Lâm Hoang, đi qua trấn, chính là đầm hoang vạn dặm. Âm Sơn ở ngay bên đầm hoang. Người của phái Âm Sơn thỉnh thoảng sẽ xuất hiện ở trấn Lâm Hoang. Cậu có thể lên trấn hỏi thăm, có lẽ sẽ có manh mối”.

Trên trấn có một cửa hàng thuốc Bạch Vân, ông chủ của cửa hàng tên là Diệp Chính Hồng, là danh y của trấn Lâm Hoang. Mỗi năm chúng tôi đều đến trấn Lâm Hoang thu mua dược liệu, có quan hệ khá tốt với ông ta. Cậu có thể đi tìm ông ta, ông ta rất nổi tiếng ở đó, có lẽ sẽ giúp được thượng sứ. Cậu đợi tôi một chút”.

Nói xong, Bạch Thạch đạo nhân liền đứng lên đi vào trong, chỉ lúc sau, cầm một bức thư ố vàng ra, nói: “Vân Đài Sơn hẻo lánh, trên núi không có tín hiệu điện thoại, không thể gọi điện. Tôi viết thư cho Diệp Chính Hồng, thượng sứ cầm đi, ông ta xem chắc chắn sẽ hết sức tương trợ”.

Lý Dục Thần gật đầu, nói: “Cảm tạ đạo trưởng, sự việc không thể chậm trễ, tôi xin cáo từ trước, hôm khác lại đến làm phiền đạo trưởng thanh tu”.

Nói xong, hóa thành một đường kim quang bay lên, xuyên vào trong sương mây.

Tiểu đạo đồng nhìn mà tặc lưỡi: “Tây hộ, người này biết bay!”

Bạch Thạch đạo nhân nói: “Thế thì có gì, tu hành đến cảnh giới nhất định, thì có thể ngự khí bay lên trời. Tổ sư gia Xích Thủy chân nhân của con còn chẳng cần điều khiển pháp khí, đi dạo trên mây, cưỡi gió bay lên, bay xa vạn dặm!”

Tiểu đạo đồng nghe mà ham muốn, nghiêm túc nhìn Bạch Thạch đạo nhân hỏi: “Tây hộ, sao người không biết bay?”

“Khụ… khụ khụ…, nhóc con, bài tập hôm nay làm xong chưa? Lại lười biến rồi phải không?”

Trấn Lâm Hoang là một thị trấn nhỏ sát biên giới, dựa núi, có mấy trăm hộ gia đình sinh sống.

Trên trấn chỉ có hai con phố dài ngang dọc, men theo phố là các cửa hàng nhỏ, mặt tiền truyền thống, biển hiệu truyền thống, khiến người ta tưởng về đến một trăm năm trước.