Chương 867
“Có phải con rắn này cắn cháu không?”, Lý Dục Thần hỏi.
Lam Điền nói: “Chính là nó”.
“Tiểu Thanh! Tiểu Thanh!”
Một cô gái xuyên đến từ một bên khác của rừng cây.
Thấy Lý Dục Thần tóm con rắn trong tay, kinh hãi nói: “Anh là ai, tại sao muốn bắt Tiểu Thanh? Mau thả ra!”
Lý Dục Thần rung lắc con rắn trong tay nói: “Con rắn này là của cô nuôi à?”
Cô gái nói: “Thế thì làm sao? Mau thả Tiểu Thanh ra!”
Lý Dục Thần nói: “Cô nuôi rắn độc, dung túng cho nó chạy khắp nơi, cắn thương mọi người, coi là tội đầu độc đấy, còn cả tội gây mất an toàn nơi công cộng?”
“Tôi đầu độc gì chứ, tội an toàn công cộng gì chứ, anh nói linh tinh cái gì vậy, mau thả Tiểu Thanh ra, nếu không đừng trách tôi không khách sáo!”
“Cô cảm thấy tôi sẽ thả nó để nó lại đi làm thương người khác sao?”
Lý Dục Thần dồn lực vào ngón tay, bớp đứt con rắn, đầu rắn xanh vẹo đi chết tươi.
“Anh… anh là ai, rắn của Bách Hoa Cốc chúng tôi nuôi, anh cũng dám giết?”
Cô gái nói xong, giơ tay bắn hư quang đến.
Lý Dục Thần khẽ vung tay, đường hư quang đó bay trở vệ, đánh ngược lại lên người cô gái.
Thì ra là một sợ dây mềm làm từ dây leo, thông qua ngâm thuốc luyện hóa, đã phần giống pháp khí.
Cô gái bị dây đằng của mình đánh trúng, kêu ôi một tiếng, trượt ngã xuống đất.
Lý Dục Thần điểm lên mấy huyệt vị của cô ta từ xa, sau đó giơ tay.
Dây đằng đó dựng lên như linh xà, quấn lên người cô gái, trói cô ta thật chặt.
Lam Điền bên cạnh nhìn mà trố mắt há hốc miệng, chỉ thấy rất thần kỳ.
“Rốt cuộc anh là ai?”, cô gái vừa kinh hãi vừa tức giận.
“Tôi là ai cô không cần biết, cô nói trước cô là ai đi, tại sao thả rắn độc cắn người?”
“Ai nói tôi thả rắn cắn người?”
“Còn không thừa nhận phải không, mấy hôm nay trấn Lâm Hoang đã có mười mấy người bị rắn cắn, cô còn giảo biện sao?”
“Tôi… tôi cũng là nghe nói, mới đến đây tìm. Tiểu Thanh là vật cưng của cốc chủ chúng tôi nuôi dưỡng, ai ngờ mấy hôm trước chạy ra ngoài. Nếu nó cắn thương người khác, Bách Hoa Cốc chúng tôi sẽ chịu trách nhiệm, tại sao anh đánh chết nó!”
“Chịu trách nhiệm?”, Lý Dục Thần cười lạnh lùng: “Các người chịu trách nhiệm thế nào? Đợi người ta chết rồi, đến chịu trách nhiệm với người chết hả?”
Cô gái nhất thời không biết đối đáp thế nào, cúi đầu, bỗng ngẩng đầu cười lạnh lùng: “Người của phái Âm Sơn các người có lòng dạ bồ tát từ lúc nào, bắt đầu quan tâm đ ến sống chết của dân chúng thế?”
”Phái Âm Sơn?”, Lý Dục Thần khẽ động trong lòng: “Sao cô biết tôi là người của phái Âm Sơn?”
“Hừ, Tiểu Thanh của chúng tôi đã có yêu khí, người bình thường đâu thể một chiêu bóp ch3t nó? Ở nơi này, ngoại trừ phái Âm Sơn, đâu còn có cao thủ như vậy?”
Trên khuôn mặt cô gái hiện lên vẻ khinh miệt và coi thường, thậm chí trong mắt còn có thù hận.