Cao Thủ Hạ Sơn, Ta Là Tiên Nhân

Chương 897



Điều này khiến trong cơ thể cô bé cũng xao động khó hiểu, dường như có một ngọn lửa bùng cháy, có thứ gì thần bí đang nung nấu bên trong.

Cô bé không biết là cái gì, nhưng cô bé biết, mình đang thay đổi, trở nên khác với trước đây.

Cô cũng không còn là cô bé sợ rắn, sợ tối, sợ những u linh màu trắng trong đêm đen nữa.

Tạ Hồng Yên âm thầm véo mạnh đùi của mình một cái. Cô ta ‘ừm’ kêu nhẹ một tiếng, đau đớn dữ dội khiến cô ta tỉnh táo, tính táo lại khiến trong lòng cô ta càng chấn hãi.

Anh là người sao?

Tạ Hồng Yên nhìn bóng lưng của người thanh niên mà vừa nãy bị mình nghi ngờ, châm biếm cười nhạo, nhớ lại tất cả mọi việc vừa xảy ra.

Vừa nãy, trong lòng cô ta chế nhạo bao nhiêu, bây giờ cô ta xấu hổ bấy nhiêu.

Khuôn mặt cô ta nóng bừng bừng, giống như uống hai lít rượu vậy.

Tạ Hồng Yên không nhịn được dùng tay sờ mặt mình, chỉ sợ các tỷ muội phát hiện.

Khi cô ta lén nhìn qua, phát hiện các tỷ muội nhà mình đều đang ngây người, si mê nhìn người đàn ông đó, cô ta thở nhẹ nhõm. Nhưng thật khó hiểu, trong lòng lại dâng lên chút ý ghen tuông.



Tâm tư kỳ lạ này khiến khuôn mặt cô ta càng đỏ hơn, người càng nóng rực.

Tim của cô ta đập thình thịch, giống như muốn bù đắp cho nhịp tim dừng lại trong lúc kiếm vũ khắp trời vừa nãy.

Đúng lúc này, bất ngờ xảy ra.

Một trận tiếng ầm ầm truyền đến từ dưới đất.

Tòa Âm Sơn được kiếm vũ, tuyết lở và nước mưa gột rửa sạch sẽ bỗng chấn rung.

Sau đó, một làn khói bụi màu đen không biết dâng lên từ đâu, xuất hiện trên đỉnh Âm Sơn.

Xung quanh hoang dã nổi lên từng trận gió âm, kêu gào, giống như đàn quỷ đang gào khóc.

Mặt trời bị mây đen che lấp, bầu trời tối dần.

Một người xuất hiện phía dưới mây đen cuồn cuộn.

Ông ta đứng trên không, áo choàng màu trắng và mái tóc màu đen bay bay trong gió.

“Cuồng đồ ở đâu đến, dám quấy nhiễu tao thanh tu?”



Một giọng nói âm u vang lên, mang theo gió lạnh thấu xương, thổi vào tai mọi người, cũng thổi vào thức hải của mọi người.

Người nào cũng cảm thấy băng lạnh như rơi vào hầm băng.

Tạ bà bà nhìn bóng người lơ lửng và mây đen phía xa, vẻ mặt không thể tin nổi, kinh hãi nói: “Âm… Âm Vô Cực!”

“Cái gì?”, Tạ Hồng Yên kinh ngạc nói: “Bà bà, chẳng phải Âm Vô Cực là người của tám trăm năm trước sao, sao lại xuất hiện ở hiện tại?”

Tạ bà bà run run nói: “Tôi cũng không biết, nhưng Âm Vô Cực được miêu tả trong bút ký của tổ sư để lại, chính là dáng vẻ như này”.

“Ha ha ha…”

Bầu trời vang lên tiếng cười.

Mọi người hoa mắt, Âm Vô Cực đã đến giữa không trung gần hơn.

Lần này, cuối cùng mọi người đã nhìn rõ.

Người này mặc áo trắng, mái tóc thả phía sau, dài gần bằng áo choàng trên người.