Anh không nhìn ra được tu vi của Âm Vô Cực rốt cuộc thâm sâu thế nào, nhưng Âm Vô Cực lại nhìn ra tu vi của anh, vừa mới đột phá một tầng lôi kiếp.
Cho thấy tu vi của Âm Vô Cực ít nhất cao hơn mình một cấp.
Vẫn coi thường phái Âm Sơn này rồi, lại có một lão tổ gia trải qua ít nhất hai lần lôi kiếp đang bế quan.
“Âm Vô Cực, ông chắc chắn có thể giết được tôi thế sao?”
“Ha ha…”, Âm Vô Cực cười hai tiếng, nhưng dường như thực sự nổi lòng nghi hoặc: “Nhóc con, báo tên của mày đi, môn phái nào, nói không chừng nể măt tổ sư gia nhà mày, có thể tha một mạng”.
“Vậy sao?”, Lý Dục Thần cười lạnh lùng một tiếng: “Danh hiệu của tổ sư gia nhà tôi, ông không có tư cách nghe. Hơn nữa, tôi cũng không định tha cho ông”.
Nhưng Lý Dục Thần càng nói như vậy, ông ta lại càng nghi hoặc, càng nghi hoặc, trong lòng càng chột dạ.
Âm Vô Cực biết rõ, Hoa Hạ rộng lớn, tiên môn nhiều vô số, lỡ như gặp phải đệ tử của thục tiên, thanh thành, vương thất nào đó, thì rắc rối rồi.
Giết tên nhóc này, người của sư môn hắn chắc chắn sẽ đến điều tra.
Ông ta cũng không sợ, cùng lắm là chuyển nhà, chỉ tiếc cho bí cảnh đầm hoang, mình đã canh ở đây tám trăm năm, không lấy được bảo bối ở đây, thực sự không cam tâm.
“Hừ, nếu mày đã muốn chết, thì đừng trách tao vô tình! Đừng nói tao không cho mày cơ hội, cũng đừng tưởng mày có sư môn chống lưng, thì tao không dám động vào mày. Cho dù mày đến từ Thiên Đô Côn Luân, ở đầm hoang vạn dặm này, tao giết mày, cũng không có ai biết!”, Âm Vô Cực nói.
Nhưng Âm Vô Cực không ngờ là, những lời của ông ta không sợ được đối phương, ngược lại người ta lại ra tay trước. . truyện kiếm hiệp hay
Ngũ hành vi kiếm trong tay Lý Dục Thần bay ra, bốn mươi chín đường kiếm quang bay thẳng đến Âm Vô Cực.
Âm Vô Cực nhìn thấy kiếm quang này, đầu tiên là ngẩn người, sau đó cười lớn ha ha.
“Ha ha ha… tao còn tưởng là đệ tử của tiên gia phương nào, thì ra vẫn là truyền nhân của lão tặc Tạ Ngũ Ương đó! Mày không biết châm pháp Ngũ Ương này, tao học sớm hơn mày một ngàn năm hả? Ha ha ha…”
Cũng không thấy ông ta hành động, một trận cuồng phong nổi lên, trong mây đen xung quanh bắn ra rất nhiều khí đen, đón lấy kiếm quang, quấn chặt kiếm quang.
Ngón tay Lý Dục Thần bấm quyết, kiếm pháp biến đổi, kiếm quang xoay chuyển, chém tan khí đen, cây châm thứ năm mươi trong tay bay ra, kết hợp với bốn mươi chín đường kiếm quang, biến thành một thanh kiếm khổng lồ, kiếm quang chói mắt, đâm thẳng đến Âm Vô Cực.
“Hừ, đại diễn kiếm pháp!”, Âm Vô Cực cười lạnh lùng một tiếng: “Cũng chỉ vậy mà thôi!”
May đen trút xuống, hình thành một dòng thác nước trước mặt Âm Vô Cực.
Thanh kiếm khổng lồ dâm lên thác nước, lại không thể đâm xuyên.
Âm Vô Cực quát một tiếng: “Lên!”
Thác mây lại cuộn lên, bao bọc kiếm khổng lồ, lao ngược về phía Lý Dục Thần.
Lý Dục Thần vội vàng bấm quyết niệm chú, dải mây cuốn đến nổ ra một trận kim quang, năm mươi đường hào quang bắn ra xung quanh, hóa thành phi kiếm, rơi vào trong tay anh.
Nhưng thác mây không bị nổ tung, bỗng nhiên một nắm đấm đen xì thò ra từ trong thác mây, tấn công về phía lồng ngực Lý Dục Thần.
Lý Dục Thần vung tay tung ra một làn kim quang, hóa thành cái khiên ánh màu vàng, chặn trước ngực.