Đã tìm mười ngày cũng không tìm được, chắc chắn là xác cũng không còn.
Quan trọng là vẫn tìm được bốn mươi chín cây châm.
Chị Mai, sư phụ Vinh và ông chủ Vương tận mắt nhìn thấy Lý Dục Thần dùng những cây châm đó giết chết Trương Điên ở trong sân viện tổng đà Yếu Môn thủ đô.
Họ biết châm ngũ hành có uy lực lớn thế nào.
Một người tu hành, không thể nào ném bỏ pháp khí của mình.
Trừ phi anh ta chết.
Trong Ngô Đồng Cư nặng nề chỉ còn lại tiếng lá cây ngô đồng rơi theo gió thu.
“Không thể nào!”, Mã Sơn đập bàn: “Dục Thần mệnh lớn, cậu ấy không thể chết được!”
Mã Sơn không tin Lý Dục Thần sẽ chết, thậm chí anh ta không tin có rồng, nhất định là Nghiêm Cẩn bị ảo giác.
“Tôi phải đến trấn Lâm Hoang, đến đầm hoang, đi tìm anh em của tôi!”, Mã Sơn đưa ra quyết định: “Chắc chắn cậu ấy còn sống, không chừng bị thương ở trong sơn động nào đó, đợi chúng ta đến cứu!”
Chị Mai ủng hộ đầu tiên:
“Tôi cũng đi. Không tận mắt thấy, tôi cũng không cam tâm!”
“Tôi đi cùng hai người”, Lâm Vân nói: “Anh ấy là anh rể của tôi, tôi phải cho chị tôi một lời giải thích”.
Cậu ta nhìn sang Nghiêm Cẩn.
Nghiêm Cẩn không hề do dự nói: “Nếu mọi người muốn đi, tôi đi cùng mọi người, tôi dẫn đường cho mọi người”.
Vậy là, Mã Sơn, chị Mai, sư phụ Vinh, ông chủ Vương, Lâm Vân và Nghiêm Cẩn cùng đi một chuyến đến đầm hoang.
Lần này, họ đã chuẩn bị đầy đủ, mang theo rất nhiều trang bị dã ngoại, thậm chí cả máy tìm kiếm.
Đến trấn Lâm Hoang, Nghiêm Cẩn dẫn họ đến Bách Hoa Đường.
Được biết là bạn tốt của Lý Dục Thần, Tạ bà bà nhiệt tình tiếp đãi họ. Các cô gái của Bách Hoa Cốc và họ cùng tham gia tìm kiếm lần này.
Đến sau này, thợ săn và người hái thuốc của trấn Lâm Hoang cũng tham gia.
Đội ngũ gần trăm người, tìm kiếm hơn hai mươi ngày trong đầm hoang, vẫn không có thu hoạch gì.
Hôm đó, trời âm u đến đáng sợ, mưa rơi rả rích suốt cả ngày.
Cuối cùng Mã Sơn tuyệt vọng, chỉ lên trời mắng lớn một câu: “Tôi ghét ông, ông trời!”
Ông trời dường như đáp lại, mưa lớn hơn, rào rào trút xuống, vô tình gột rửa đại địa.
Rất nhanh hình thành dòng nước lũ trong đầm hoang.
Mọi người không thể không rút về đến trấn Lâm Hoang.
Buổi tối hôm đó, Mã Sơn luôn cứng rắn đã khóc, khóc như đứa trẻ con.
Đã qua hơn một tháng kể từ ngày xảy ra chuyện, họ không thấy được hy vọng nào.
Họ mang theo sự tuyệt vọng về thành phố Hoà.
Lúc này, cuộc chiến thương mại giữa nhà họ Lâm và nhà họ Viên đã bước vào giai đoạn gay cấn.
Sau khi trải qua một thời gian mơ hồ, nghi ngờ, cuối cùng Viên Thọ Sơn hạ quyết tâm, tổng tấn công nhà họ Lâm.