Cao Thủ Hạ Sơn, Ta Là Tiên Nhân

Chương 966



Chương 966

Đương nhiên, bà ta vẫn không cho rằng Lý Dục Thần có thể gây lên sóng gió gì, nhà họ Hoàng đã đồng ý ra tay, giờ chỉ là vấn đề thương lượng mà thôi. Có Tông Sư như Hoàng Tổ Hùng ra mặt, còn có chuyện gì không thể giải quyết được? Đến lúc đó để cậu ta đẹp mặt!

“Cậu… Các người chờ đó cho tôi!”

Dựa theo nguyên tắc anh hùng không chịu thiệt trước mắt, Phan Phượng Anh như bôi mỡ dưới chân, chuẩn bị chạy trốn.

Vừa bước tới cửa, bà ta đã nghe thấy giọng nói lười biếng của Lý Dục Thần truyền đến từ sau lưng: “Làm loạn cũng làm loạn xong rồi, vậy mà bà lại rời đi như vậy sao?”

Không có gió nhưng cánh cửa lại tự động đóng lại, chặn đi tiếng rên rỉ của hai tên vệ sĩ.

Trong lòng Phản Phượng Anh run rẩy, bà ta quay lại: “Cậu, cậu muốn như thế nào?”

Lý Dục Thần cười nói: “Xem ra bà không quan tâm đến con trai mình nhiều như vậy, so với cái đó, mạng sống của chính bà có vẻ vẫn quan trọng hơn thì phải?”

Mặt Phan Phượng Anh đỏ lên, tức giận nói: “Cậu đang nói nhảm cái gì vậy!”

“Không có việc gì, tôi chỉ nhắc nhở bà, hiện tại con trai của bà đau đớn liên hồi. Ngày mai còn có thể sẽ đau hơn, ngày kia…”, Lý Dục Thần ngẩng đầu, dường như đang tính toán thời gian: “Không biết hắn ta còn có thể kiên trì đến ngày kia hay không, nếu không đủ ý chí, có lẽ đêm mai sẽ đau đến chết”.

“Cậu, cậu đừng làm tôi sợ!”

“Tôi đã nói rồi, ngạo mạn sẽ phải trả một cái giá rất lớn”.

“Cậu, cậu muốn làm gì tôi?”

Phan Phượng Anh lúc này thật sự có chút sợ hãi.

Lý Dục Thần dựa vào sofa, lười biếng ngáp một cái, nói: “Tôi không có hứng thú với bà, cũng giống như tôi không có hứng thú với những người phụ nữ trong câu lạc bộ ở trung tâm Tẩy Dục. Hơn nữa bà còn không bằng các cô ấy đâu, bà già hơn họ rất nhiều”.

Phan Phượng Anh giận đến mức sôi cả máu, nhưng một câu cũng không thể nói thành lời.

Trần Văn Học ở một bên nghe được những lời này càng buồn cười, càng là hả giận hơn, cảm kích liếc nhìn Lý Dục Thần một cái, giơ ngón tay cái về phía anh.

Lý Dục Thần cười một tiếng, sau đó nói với Phan Phượng Anh: “Nếu bà không muốn cứu mạng con trai mình, thà rằng nhìn hắn ta chết trong đau đớn, bà có thể rời đi ngay bây giờ”.

Mặt Phan Phượng Anh đỏ bừng, da mặt hơi run lên hai cái, hỏi: “Cậu muốn gì?”

Lý Dục Thần nói: “Không phải bà vừa muốn đưa tiền sao? Nghe có vẻ rất có tiền nha! Chẳng qua một trăm triệu cũng quá ít, như vậy đi, thêm hai số không thành mười tỷ. Nghe vậy có vẻ mạng sống của con trai bà sẽ đáng giá hơn nhiều”.

“Cậu điên à!”, Phan Phượng Anh sợ hãi hét lên.

Từ trước đến nay, bà ta chưa bao giờ nghe nói đến người có công phu sư tử ngoạm như vậy. Cho dù là khi Trương Tử Cường, ông trùm Hồng Kông bắt cóc con trai của người giàu nhất Hồng Kông, ông ta cũng chỉ yêu cầu tiền chuộc là một tỷ, làm gì có ai mở miệng đã đòi mười tỷ?

Lý Dục Thần mỉm cười, nói: “Vừa rồi không phải bà rất ngạo mạn sao? Sự ngạo mạn của bà hẳn là do tiền tài mang lại phải không? Bà có rất nhiều tiền mà? Nếu không có tiền, bà còn có thể đến trước mặt dì La để ngạo mạn như vậy sao? Mười tỷ mà thôi, cũng chỉ nhiều hơn hai số không so với con số một trăm triệu mà bà đưa ra trước đó, sao đã sợ hãi như vậy rồi? Xem ra trong thâm tâm, mặc kệ là con trai, thậm chí ngay cả chính bản thân bà, đều là không đáng giá số tiền này!”

Phan Phượng Anh nhìn Lý Dục Thần như nhìn một kẻ điên. Đúng vậy, trong lòng bà ta không có ai đáng giá mười tỷ cả. Sao trên đời này lại có mạng người nào đáng giá mười tỷ cơ chứ?

Lý Dục Thần nói: “Nếu bà không bỏ ra nổi chừng ấy tiền cũng không sao, tôi thay một điều kiện khác. Chỉ cần bà làm được hai chuyện này thì sẽ giữ được mạng cho con trai bà. Một, dùng kiệu tám người khiêng, đàng hoàng rước dì La vào nhà họ Trần; hai, ở từ đường của nhà họ Trần, tuyên bố trước mặt mọi người rằng Trần Văn Học là người nối nghiệp gia chủ của nhà họ Trần”.