Chương 972
Nhưng hôm nay, khi lời này được nói ra từ miệng Lý Dục Thần, Cố Ngôn Châu lại chỉ cảm thấy máu nóng dâng trào.
Lúc này, Lý Dục Thần bỗng nhiên nhìn ra ngoài cửa sổ, ánh mắt như thể xuyên qua hư không, nhìn tới một nơi xa xôi.
Cố Ngôn Châu dường như cảm nhận được gì đó, cũng nhìn ra ngoài cửa sổ, nhưng ông ta không thấy bất kỳ thứ gì, ngoài cửa sổ chỉ có bóng đêm đen đặc và ánh đèn lấp lóe từ cửa sổ của những ngôi nhà đằng xa.
Lý Dục Thần đứng dậy, nói: “Dì La, Văn Học, hai người đi nghỉ sớm đi, tôi đi ra ngoài một chút”.
La Bội Dao hỏi: “Khuya vậy rồi cháu còn đi đâu nữa?”
Trần Văn Học hình như đoán ra gì đó, anh ta hỏi: “Sao vậy? Xảy ra chuyện gì vậy?”
Lý Dục Thần cười nói: “Không có gì, tôi đi một lát rồi về ngay”.
Nói rồi, anh lập tức đi ra ngoài.
Cố Ngôn Châu vội vàng đứng dậy đi theo ra ngoài.
Trần Văn Học cũng muốn đi nhưng nghĩ rồi lại cố nhịn.
Lý Dục Thần đi xuống dưới nhà, dọc theo con đường chật hẹp đậu đầy ô tô, băng qua tòa chung cư cũ kỹ, đi vào trong vườn hoa của khu chung cư.
Ở giữa vườn hoa có một quảng trường nhỏ, ban nãy còn bị các bác gái chiếm chỗ để tập múa, hát vang những khúc ca mang đậm bản sắc dân tộc.
Lúc này đêm đã khuya, các bác gái đã ra về, quảng trường được bỏ lại, trống không.
Lý Dục Thần tiến tới giữa quảng trường.
Cố Ngôn Châu đi theo sát sau lưng anh.
Rõ ràng quảng trường rất trống trải, trên bầu trời còn có một vài ánh sao, gió lạnh lùa qua làm tán cây đong đưa dưới ánh đèn đường mờ vàng.
Nhưng Cố Ngôn Châu lại cảm thấy vô cùng bàng hoàng và ngạt thở như thể không khí ở đây đặc quánh như hồ dán.
Sau đó, ông ta nhìn thấy người đứng giữa khoảng sân rộng.
Người đó dường như bỗng dưng hiện ra, lúc đi ở đằng xa hoàn toàn không để ý thấy ông ta ở đó, chỉ khi tới một khoảng cách thích hợp thì mới có thể nhìn thấy, cho nên có cảm giác là ông ta bỗng dưng hiện ra.
Hết thảy áp lực và cảm giác ngạt thở đều là do sự hiện diện của người này.
Hoàng Tổ Hùng!
Lúc Cố Ngôn Châu nhận ra đối phương là ai không khỏi giật nảy mình.
Mặc dù trong lòng ông ta đã đoán ra được từ trước nhưng khi thực sự giáp mặt với Tông Sư, ông ta vẫn cảm thấy bất ngờ và kinh ngạc. Ngoài ra, ông ta cũng hết sức kích động. Có thể nhìn thấy một trận luận võ cấp bậc Tông Sư là niềm mong mỏi của bất kỳ người luyện võ nào!
Lý Dục Thần chậm rãi bước vào trong khoảng sân rộng, đứng giáp mặt với Hoàng Tổ Hùng.
Tóc Hoàng Tổ Hùng đã bạc trắng nhưng mặt mày hồng hào, mang tới cảm giác hạc phát đồng nhan.
“Cậu chính là Lý Dục Thần?”
“Đúng”.
“Cậu hoàn toàn không sợ à?”