Cao Thủ Hạ Sơn, Ta Là Tiên Nhân

Chương 993



Chương 993

Vết thương của Trần Định Bang không nặng, chỉ là trúng đạn ở chân, chảy một vũng máu.

Lý Dục Thần lấy viên đạn trong chân Trần Định Bang ra, dùng chân khí hồi phục chức năng cơ thịt của ông ta, sau đó cho ông ta uống một viên đan Hồi Nguyên.

“Được rồi, đứng lên đi”.

Trần Định Bang không dám tin, như vậy là vết thương súng đạn khỏi rồi ư?

Ông ta đứng lên, thử đi lại hai bước, ngoại trừ tâm lý vẫn chưa thích ứng, thì không có gì không ổn.

“Cậu Lý!”, Trần Định Bang nói với vẻ mặt cầu xin: “Bội Dao, bà ấy…”

Lúc này, cửa nhà phập mở một tiếng, Trần Văn Học xông vào, thở hổn hển gọi: “Mẹ! Bố!”

Khi anh ta nhìn thấy La Bội Dao nằm dưới đất, và máu khắp đất, kinh hãi lao đến, hét gọi: “Mẹ! Mẹ làm sao thế này?”

Lý Dục Thần vội vàng ngăn anh ta, nói: “Cẩn thận, mẹ anh bị trúng đạn, tôi vừa lấy đạn cho bà ấy. Bây giờ mất máu quá nhiều, hôn mê. Tôi dùng đan Hồi Nguyên bảo vệ nguyên khí của bà ấy, đợi lúc nữa sẽ tỉnh lại”.

Rồi lại nói với Trần Định Bang: “Bây giờ ông có thể sắp xếp xe rồi, đến bệnh viện truyền máu cho bà ấy”.

Trần Định Bang lập tức lấy điện thoại, không gọi 120, mà gọi cho bác sĩ riêng của ông ta, bảo bác sĩ đưa túi máu đến đây, truyền máu tại chỗ.

Lý Dục Thần cũng không hỏi nhiều, cách xử lý của người giàu khác với người bình thường. Đến hiện trường truyền máu cũng tốt, như vậy không cần di chuyển vất vả, có lợi cho người bị thương.

Thực ra có chân khí của Lý Dục Thần hộ thể và sức mạnh của đan Hồi Nguyên, không truyền máu cũng không sao, truyền máu chỉ là khiến bà ta hồi phục nhanh hơn thôi.

Trần Văn Học biết mẹ không sao, cuối cùng yên tâm, rồi lại nhìn thấy chân của Trần Định Bang cũng đầy máu, quan tâm hỏi: “Bố à, bố không sao chứ?”

“Bố không sao”, Trần Định Bang nói: “Cậu Lý đúng là có thủ đoạn thần tiên, nếu không phải tận mắt chứng kiến, dù thế nào tôi cũng không thể tin vết thương súng đạn có thể chữa được trong phút chốc”.

Trần Văn Học hỏi: “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Là ai làm?”

Trần Định Bang nhìn hai tên côn đồ hôn mê, hiểu ra nói: “Là bố sơ suất, bố nên đưa theo vệ sĩ mới phải, hại liên lụy đến mẹ con!”

Trần Văn Học cũng tự trách nói: “Bố à, bố nói xem bố biết rõ mình có nhiều kẻ thù như vậy, làm sao có thể không đưa theo vệ sĩ chứ!”

Lý Dục Thần ở bên cạnh nhắc nhở nói: “Hai người đừng kết luận vội, hai kẻ này, chưa chắc nhằm vào gia chủ Trần”.

“Hả?”, Trần Văn Học kinh ngạc: “Không thể nào! Chẳng lẽ là nhằm vào mẹ tôi?”

Vẻ mặt Trần Định Bang biến sắc, dường như nghĩ đến điều gì, trong ánh mắt lóe lên ý lạnh đáng sợ.

Lý Dục Thần đi đến, vỗ hai cái lên người hai tên côn đồ.

Hai tên côn đồ tỉnh lại, thộn mặt, không biết đã xảy ra chuyện gì.

Nhưng rất nhanh, vẻ mặt của họ méo mó, tràn đầy đau đớn. Vì Lý Dục Thần đã thi triển thủ pháp trên người họ.

“Nói đi, ai sai các người đến? Tốt nhất là nói rõ luôn một lần đi”.

Giọng điệu của Lý Dục Thần rất thản nhiên, dường như đang nói một chuyện rất bình thường.

Nhưng trong mắt hai tên côn đồ đầy vẻ kinh sợ. Chỉ có bản thân họ có thể cảm nhận được đau đớn trên người lúc này, và lực áp bức có thể trấn hiếp hồn phách người ta.

“Là ông Trương cử chúng tôi đến. Bảo chúng tôi giết hai người, một người phụ nữ họ La, một thanh niên họ Trần. Còn có một người họ Lý, nếu anh ta cũng có mặt, thì tiện tay giết luôn…”