- Đi kể tội cậu à…có trẻ con mới làm như vậy chứ tớ thì không đâu.
Quý Phong lắc đầu cười một tiếng:
- Tuy nhiên nếu để cho Đồng Lôi nghe được những gì chúng ta vừa nói, sau đó cô ấy kể lại cho cha cậu thì…
- Cậu giỏi!
Trương Lỗi trừng mắt nhìn Quý Phong:
- Kẻ điên, tớ cảnh cáo cậu, cô giáo có xinh đẹp đến cỡ nào thì đó cũng là giáo viên của cậu. Cậu không được có ý nghĩ bậy bạ nào đó, người xứng đôi với cậu nhất chỉ có Đồng Lôi mà thôi.
Quý Phong dở khóc dở cười trừng mắt nhìn hắn một cái nhưng không nói gì.
Hắn biết rõ thân phận của mình có sự chênh lệch rất lớn so với Đồng Lôi. Trước khi chân chính có đủ thực lực, hắn tuyệt đối sẽ không để ý tới bất kỳ cô gái nào.
Hai người đùa giỡn một hồi liền đến giờ vào học.
Quý Phong lại bắt đầu chăm chăm đọc sách, đắm chìm vào trong thế giới của mình.
Nháy mắt lại hai tiết học trôi qua. Tiết thứ ba chính là giờ Anh ngữ.
- Sắp rồi sắp rồi, cô giáo xinh đẹp của chúng ta đã sắp xuất hiện.
Trương Lỗi vô cùng hưng phấn sáp lại gần Quý Phong, cười hắc hắc nói:
- Phong tử, nghe nói cô giáo là một cô gái tài năng, hơn nữa còn thuộc dạng tài mạo song toàn đó. Một lát nhìn thấy cậu cũng đừng có quá mức hưng phấn nha!
- Đi chết đi!
Quý Phong cười mắng một tiếng:
- Cậu nghĩ tớ cũng giống như cậu à!
Trương Lỗi cười hắc hắc, đáp:
- Vậy thì tốt, vậy thì tốt!
Đúng lúc này, từng tiếng bước chân thanh thúy vang lên, cả lớp vội vàng ngồi ngay ngắn lại, nhất là những cậu nam sinh tựa hồ muốn tạo một ấn tượng tốt trong mắt cô giáo xinh đẹp của mình.
Chốc lát sau, một bóng người vận trang phục hồng phấn từ ngoài cửa bước vào. Cô gái tựa một bức tranh tuyệt đẹp làm người người phải say mê.
Quý Phong nhìn thấy liền hoàn toàn ngây dại.
Cô gái sở hữu một vóc dáng cao gầy, thân hình cân đối cùng với ngũ quan hoàn mĩ chẳng khác nào một kiệt tác do ông trời đặc biệt tạo nên, đặc biệt là đôi mắt như làn thu thủy khiến cho mỗi một cái liếc mắt lại càng tô điểm thêm cho gương mặt xinh tươi kia.
Trên người cô mặc một chiếc áo T-shirt ngắn tay màu hồng nhạt để lộ ra hai cánh tay trắng nõn nhẵn nhụi. Bên dưới là một chiếc quần bò màu trắng xanh, bó sát lấy đôi chân dài thon thả khiến người khác không thể không ngoái đầu nhìn theo.
Cách ăn mặc như vậy làm cho người ta nhìn vào cứ ngỡ cô là một ngôi sao nổi tiếng, nhưng vấn đề là dường như cô còn xinh đẹp hơn cả những ngôi sao đó, đồng thời lại có vẻ bình dị gần gũi như một cô chị hàng xóm. Có thể nói là nét tươi trẻ và sự thành thục đều tề tụ đủ trên người cô, xinh đẹp đến mức câu hồn đoạt phách!
- Sao … sao lại là chị ấy?
Quý Phong ngây ngốc há to miệng, ngơ ngác nhìn chằm chằm vào cô giáo viên đứng trên bục giảng.
Cô giáo xinh đẹp động lòng người này không phải ai khác, chính là người mà Quý Phong vừa gặp tối hôm trước - Tiêu Vũ Huyên!
Lúc này, trên gương mặt xinh đẹp của cô nở một nụ cười ấm áp, đôi mắt đẹp lướt qua các học sinh trong lớp, chỉ đến khi nhìn thấy Quý Phong mới dừng lại trong giây lát. Mặc dù không để lại dấu vết nhưng Quý Phong vẫn cảm nhận được khi Tiêu Vũ Huyên nhìn về phía mình, trong ánh mắt của cô mang theo một tia tiếu ý.
- Xin chào các em, cô là giáo viên Anh ngữ mới tới, trước tiên cô xin tự giới thiệu một chút. Cô tên là Tiêu Vũ Huyên...
Giọng nói thanh thúy dễ nghe của cô vang lên bên tai của mỗi học sinh, vừa ôn nhu lại vừa ngọt ngào làm cho người nghe vô cùng thoải mái.
- Chị ấy… chị ấy sao lại là cô giáo?
Quý Phong vẫn chưa thể nào tiếp nhận được sự thật trước mắt, lúc này còn đang kinh ngạc vô cùng. Mặc dù thoạt nhìn Tiêu Vũ Huyên lớn hơn hắn thật nhưng Quý Phong cũng chỉ nghĩ cùng lắm là học sinh ở lại lớp mà thôi, ai lại ngờ tới cô là một sinh viên đã tốt nghiệp đại học sư phạm rồi chứ?
Tựa hồ thấy được vẻ mặt kinh ngạc của Quý Phong, trong lúc nói chuyện, Tiêu Vũ Huyên chớp chớp đôi mắt nhìn hắn, sóng mắt long lanh ẩn hiện nét cười nồng đậm.
Hiển nhiên, vẻ mặt rung động của Quý Phong đã làm cho Tiêu Vũ Huyên rất vui vẻ.
- Các em, hôm nay là giờ học đầu tiên của cô cho nên tiết này chúng ta sẽ không học, mà trước tiên làm quen lẫn nhau, thời gian còn lại sẽ nói chuyện phiếm. Từ tiết sau mới chính thức bước vào giờ học!
Thanh âm dễ nghe của Tiêu Vũ Huyên lại vang lên làm cho mỗi người đều cực kỳ thoải mái.
- Chúng ta bắt đầu từ phía dưới nào!
Tiêu Vũ Huyên khẽ mỉm cười.
Sau đó mỗi học sinh liền bắt đầu tự giới thiệu mình. Bởi vì Tiêu Vũ Huyên thật sự là một mỹ nữ hiếm thấy cho nên bất kể là nam sinh hay là nữ sinh đều rất thích cô, ai cũng vô cùng hưng phấn tự giới thiệu làm cho không khí trong lớp học cực kì sinh động.
- Thật không tệ, chậc chậc, rất xinh đẹp!
Trương Lỗi nhìn Tiêu Vũ Huyên trên bục giảng, không khỏi gật gù tán thưởng, bày ra một bộ dáng Trư ca háo sắc.
- Thằng khỉ này, cậu không đi làm sắc lang thì rất đáng tiếc đó!
Quý Phong cười mắng.
- Quý Phong, tới cậu!
Đột nhiên một học sinh khẽ đụng cánh tay Quý Phong, nhỏ giọng nói.
Quý Phong nhất thời ngẩn ra, vừa rồi mãi đắm chìm trong sự kinh ngạc cho nên hắn căn bản không nghe rõ lời nói của Tiêu Vũ Huyên.
Lúc này hắn mù mù mờ mờ đứng lên, không biết nên nói cái gì.
Các học sinh khác thấy bộ dáng của hắn liền bật cười châm biếm, nhất là những học sinh có quan hệ không tệ với lớp phó Từ Mặc lại càng lớn tiếng chê cười không dứt.
- Thằng nhà nghèo kia ngay cả nói chuyện cũng không biết, khó trách Hồ Tuyết Tuệ lại bỏ hắn.
- Đúng đó, một thằng nghèo rách mồng tơi lại muốn ăn thịt thiên nga, quả thực là không biết hai chữ bẽ mặt viết như thế nào.
- Nếu tớ là nó tớ đã không còn mặt mũi ở lại trong trường rồi.
Những lời chỉ trích không ngừng truyền đến tai Quý Phong, nhưng hắn chẳng có chút tức giận nào, chỉ khẽ mỉm cười, từ tốn nói:
- Thật xin lỗi, vừa rồi em không nghe được lời cô nói, cô có thể lập lại một lần nữa không?
- Ha ha ha...
Quý Phong vừa dứt lời, trong phòng học liền vang lên một trận cười lớn. Rất nhiều học sinh chỉ chỏ vào Quý Phong không ngừng chế giễu.
Tiêu Vũ Huyên khẽ chau lại hàng mi thanh tú. Khi nghe những học sinh cười nhạo Quý Phong, trong lòng cô có một cảm giác khó chịu nhưng thân là giáo viên, cô lại không thể nói gì.
- Em hãy tự giới thiệu bản thân một chút đi, nói về sở thích cùng với một vài nét chung chung của em là được rồi!
Tiêu Vũ Huyên mỉm cười nói, trong đôi mắt hiện lên một tia khích lệ:
- Cứ mạnh dạn nói, không cần sợ.
Quý Phong khẽ mỉm cười, trong lòng thầm nói, chị gái xinh đẹp, em mặc dù không để tâm người khác chê cười nhưng nếu chị đã khích lệ thì em nhất định sẽ không làm chị thất vọng.
Nghĩ vậy, Quý Phong liền nhướng mày, hỏi:
- Thưa cô, em có thể dùng tiếng Anh để nói không?
- Ha ha ha...
Phía dưới lại là một trận cười vang.
Tuy rằng học sinh trung học nói vài câu tiếng Anh thì không có gì là khó, nhưng tại một trường ở cái huyện thành nhỏ bé này thì lại có rất nhiều học sinh không cách nào nói được tiếng Anh một cách lưu loát, hơn nữa trước giờ thành tích học tập của Quý Phong cũng không cao gì mấy, vậy mà hiện tại lại chủ động đưa ra yêu cầu dùng tiếng Anh để nói, trong mắt các học sinh khác, Quý Phong đích thực là tự tát vào mặt mình