Cao Thủ Tu Chân

Chương 292: Chương 291





Cho dù là Đậu Hồng, Phan Việt hay là những đại diện còn lại của bảy gia tộc, ai nấy đều im lặng không nói gì, trên khuôn mặt mang biểu cảm vô cùng kỳ lạ.

Bọn họ đều là cao thủ một phương, tuy tu vi chưa đạt tới cảnh giới chí tôn võ thuật, nhưng có thể xưng bá với những người ở dưới cảnh giới chí tôn võ thuật, nhưng Cát Khắc Tú Uyển lại nói nếu chủ nhân của chỗ cỏ Ngân Lân này đến, có thế đánh cho bọn họ gục hết, đây rõ ràng dọa nạt.

Chỉ có Tiết trưởng lão là hơi nhíu mày chìm trong suy tư.

“Diệp Thiên?”.


Cái tên này ông ta có thể khẳng định
là chưa từng nghe tới, với sức ảnh hưởng của Dược Vương Điện, trong ba tỉnh Vân, tỉnh Kiềm, tỉnh Xuyên, gần như có rất nhiều cao thủ ông ta từng đã nghe qua, nhưng cái tên Diệp Thiên này, lại quá đỗi xa lạ.

“Lẽ nào là người của nhà họ Diệp ở thủ đô?”.

Ông ta nghĩ tới đây, đột nhiên nhớ tới nhà họ Diệp vô cùng hưng thịnh kia, ông ta sực nhận ra, người có năng lực nuôi trồng được nhiều cỏ Ngân Lân như vậy, còn nuôi trồng thành cả vườn rộng, thực lực như vậy e rằng chỉ có nhà họ Diệp ở thủ đô mới làm được.

Nghĩ đến đây, ông ta hít sâu một hơi, biểu cảm trở nên khó coi.

“Nếu chỗ cỏ Ngân Lân này là do nhà họ Diệp nuôi trồng, vậy thì khó rồi, nếu chúng ta cố tình cướp đi, đắc tội với Diệp
Vân Long, cho dù điện chủ đích thân đến đây thì cũng khó mà chống lại nổi!”.

Diệp Vân Long được tôn làm cao thủ sô’ một Hoa Hạ, là người đứng đầu “Tứ Tuyệt”, ngay cả là điện chủ của bọn họ cũng từng nói, ông ấy không phải là đối thủ của Diệp Vân Long.

“Hừ, Diệp Thiên gì chứ, một tiểu tốt vô danh cũng dám lôi ra dọa chúng ta?”.


Trong khi Tiết trưởng lão còn đang suy nghĩ, đột nhiên có một người đàn ông trẻ bước ra từ phía sau ông ta, anh ta hừ nhẹ một tiếng, vẻ mặt đầy coi thường.

Đối với cái tên “Diệp Thiên” mà Cát Khắc Tú Uyển vừa nói, anh ta căn bản không cho vào đầu.

Với thực lực của Dược Vương Điện bọn họ còn không sợ cả bảy gia tộc kia,
sao lại có thể sợ một thằng khốn vô danh chứ? anh ta cho rằng “Diệp Thiên” chẳng qua chỉ là một tên con nhà giàu may mắn, vô tình phát hiện ra cỏ Ngân Lân, nên dồn công sức vun đắp thêm mà thôi.

Hạng người này anh ta chỉ cần dùng một tay cũng có thể giết chết vài tên, có gì phải sợ?
Huống hồ giá trị của cỏ Ngân Lân khó mà ước lượng được, cho dù là một cao thủ võ thuật thì bọn họ cũng tuyệt đối không nhún nhường.

Có bọn họ ở đây, trừ khi là chí tôn võ thuật đến, nếu không muốn đánh gục tất cả bọn họ thì chỉ có nằm mơ giữa ban ngày!
Hơn nữa, cho dù là một vị chí tôn võ thuật đến cũng phải kiêng dè người đứng phía sau bọn họ, cho dù là Dược
Vương Điện hay bảy gia tộc ở Vân Kiềm đều có chí tôn võ thuật trấn giữ, với áp lực của tám vị chí tôn võ thuật, chí tôn võ thuật bình thường sao chống đỡ nổi.

“Cô bé, đừng có dùng sự ngu dốt của cô để thách thức tính nhẫn nại của chúng tôi, chuyện này không liên quan gì đến cô, tốt nhất hãy đứng sang một bên, người lớn đang nói chuyện thì không được xen vào!”.


Người đàn ông lạnh lùng nhìn đến, khí thế tỏa ra khiến Cát Khắc Tú Uyển sợ hãi lùi nhanh về phía sau, Cát Khắc Bác Nhã thấy vậy bước ra, đứng chắn trước mặt Cát Khắc Tú Uyển, lúc này mới khiến cô ta yên tâm hơn.

Thấy Cát Khắc Bác Nhã đứng ra, người đàn ông lạnh lùng cười khẩy một tiếng, sau đó lùi ra phía sau, lúc này có công chúa Dược Vương Điện ở đây, anh ta không muốn sinh sự, nếu không với
tính cách của anh ta, gặp cao thủ trẻ tuổi của môn phái khác, anh ta đã muốn xông lên lĩnh giáo cọ sát rồi.

“Đại đệ tử của Dược Vương Điện, Chu Dương?”.

Cát Khắc Bác Nhã nhìn người đàn ông trẻ, miệng lẩm bẩm, đã nhận ra thân phận của anh ta.

Dược Vương Điện có hai đệ tử thiên tài, một trong số đó chính là con gái của Dược Không Nhàn – điện chủ của Dược Vương Điện, chính là Dược Du, vị còn lại chính là đại đệ tử của Dược Vương Điện là Chu Dương.