Cao Thủ Tu Chân

Chương 439: Chương 438





Phùng Viễn Chinh trải qua mấy chục năm thăng trầm, giờ đã qua tuổi bảy mươi, sô’ muối ông ta ăn còn nhiều hơn đường bọn họ đi qua, những trường hợp thế này tất nhiên không thể khiến ông ta lùi bước.
Hơn nữa, Phùng Kim Vinh là đích tôn duy nhất trong thế hệ thứ ba của nhà họ Phùng, là hi vọng tương lai của nhà họ Phùng, Phùng Viễn Chinh vẫn luôn yêu thương hắn.

Bây giờ thấy Phùng Kim Vinh bị Diệp Thiên làm bị thương, còn ở ngay nhà mình, làm sao ông ta chịu để yên?
Ông ta dứt lời, vung tay lên: “Bất luận người kia là ai, bắt kẻ đó đưa đến Cục Cảnh sát cho tôi, để quan tòa xét xử!”.

Vệ sĩ nhà họ Phùng nghe thế đều toát ra ánh nhìn hung ác, bắt đầu bước tới phía trước.

Cho dù Trương Tài Quý ở trước mặt, bọn họ cũng không quan tâm, chỉ muốn bắt lấy Diệp Thiên.
“Khốn kiếp! Có Trương Tài Quý tôi ở đây, để tôi xem ai dám động vào chủ tịch của Tập đoàn Lăng Thiên chúng tôi!”.
Trương Tài Quý giận dữ quát lên, vệ sĩ đi theo anh ta đồng loạt tiến lên ngăn lại, hai bên lập tức ở vào thế giằng co với nhau.
Phùng Viễn Chinh thấy vậy cười khẩy thành tiếng, mang theo cảm giác áp bách của người ở trên cao.
“Trương Tài Quý, cậu cho rằng mình là ông trùm thế giới ngầm Quý Thành thì thật sự có tư cách đối đầu với nhà họ Phùng chúng tôi sao?”.
“Chỉ một câu nói của tôi, một kẻ mới phất lên ở Quý Thành như cậu cũng sẽ tan tành mây khói, bất cứ sản nghiệp, thế lực nào dưới trướng cậu cũng sẽ bị nhổ hết gốc theo, cậu có tin không?”.
Trương Tài Quý nghe vậy thì nhíu mày.

Những gì Phùng Viễn Chinh nói không sai, bây giờ anh ta dám chống đối lại nhà họ Phùng cũng chỉ để lấy thể diện cho Diệp Thiên.


Nếu không phải vì Diệp Thiên, anh ta thật sự không dám chống đối bọn họ.
Một ông trùm thế giới ngầm như anh ta nói ra nghe có vẻ oai phong, nhưng lại không thể bước ra ngoài sáng, chỉ hoạt động ở vùng xám, so với gia tộc hàng đầu hoạt động cả trong tối ngoài sáng như nhà họ Phùng thì không thể sánh bằng.
Một khi nhà họ Phùng muốn động vào anh ta thì chỉ là chuyện một câu nói, sử dụng sức mạnh chính phủ, cho dù là mười người như anh ta cũng không thế ngăn cản.
Trong lúc anh ta do dự, Diệp Thiên đột nhiên tiến lên, vỗ vai anh ta.
“Dẫn người của anh qua một bên đi!”.
Diệp Thiên đứng bên cạnh anh ta, vẻ mặt vẫn bình thản.
“Chuyện ở đây để tôi tự xử lý, anh không cần lo”.
Trương Tài Quý nhìn chằm chằm Diệp Thiên hồi lâu.

Trước khí thế của nhà họ Phùng, đối lại là người khác, cho dù bề ngoài có tỏ ra bình tĩnh thì ít nhiều cũng sẽ có chút căng thẳng và bất an, nhưng anh ta chỉ nhìn thấy vẻ bình thản như nước trong mắt Diệp Thiên.

Anh ta bỗng nhớ lại lần đầu Ngô Quảng Phú tìm tới anh ta bàn việc hợp tác, anh ta hỏi Ngô Quảng Phú.
“Rốt cuộc Diệp tiên sinh ở tỉnh Xuyên các anh mạnh đến mức nào, nếu tôi không biết rõ thì sẽ không có lòng tin hợp tác với các anh”.
Lúc đó, Ngô Quảng Phú chỉ thản nhiên trả lời: “Yên tâm, thực lực của chủ tịch chúng tôi còn đáng sợ hơn trong tưởng tượng của anh gấp trăm lần”.
Nghĩ đến đó, anh ta gật đầu, giơ tay ra hiệu cho người dưới lui xuống.
“Chủ tịch, có gì cần thì cứ ra lệnh bất cứ lúc nào!”.
Mọi người đều đứng sang bên quan sát.

Trương Tài Quý cũng rất muốn xem xem, đối mặt với nhà họ Phùng uy thế ngút trời, Diệp Thiên sẽ đối phó như thế nào.