Cặp Đôi Chia Tay 7 Năm Yêu Lại Rồi

Chương 13



Editor: Sn

Ngốc Manh chỉ cảm thấy đầu óc ong ong như muốn nổ tung, hoàn toàn không biết phải trả lời thế nào.

Lãnh Diễm: "Đêm hôm đó tôi căn bản không hề ngủ, từ lúc em rời khỏi giường, đứng bên giường nhìn tôi bao lâu, hôn môi trên hay môi dưới của tôi, hôn bao nhiêu lần, mỗi lần bao nhiêu giây, tôi đều nhớ rõ ràng từng chi tiết."

Ngốc Manh toát mồ hôi hột cả ra sau lưng, cố gắng bình tĩnh phản bác: Anh nghĩ nhiều quá rồi, làm sao em có thể hôn anh được, em hoàn toàn không nhớ chuyện đó đã xảy ra!

Lãnh Diễm cau mày, nói một cách hung dữ: Không nhớ? Vậy thì để tôi giúp em nhớ lại!

Vừa dứt lời, hắn đã áp sát Ngốc Manh, đôi môi gần như chạm vào nhau. Ngốc Manh giơ tay đấm mạnh vào bụng hắn một cú "hắc hổ thâu tâm*".

*Hắc Hổ Thâu Tâm là quyền chiêu rất thô thiển.

Lãnh Diễm kêu "Á!" một tiếng nhảy bật dậy, ôm bụng lăn về giường.

Ngốc Manh: ... Tôi không cố ý đâu.

Không biết là "không cố ý đánh Lãnh Diễm" hay "không cố ý đánh mạnh như vậy".

Ngốc Manh ngồi dậy im lặng một lúc, Lãnh Diễm vẫn cuộn tròn trên giường không nhúc nhích. Ngốc Manh đi đến, vươn tay ra chọc chọc anh: Này, có đau lắm không?

Lãnh Diễm tức giận hất tay cậu ra. - wattpad: pod1803

Ngốc Manh sợ mình lại làm Lãnh Diễm bị thương thật nên cố gắng lật anh lại, kéo áo anh lên. Chỉ thấy trên bụng Lãnh Diễm có một vết bàn tay đỏ ửng ngay đấy, hiển nhiên là bị thương hai lần cùng một vị trí.

Ngốc Manh: Chẳng biết vì sao trong lòng trừ cảm giác hơi hơi áy này còn đan xen cảm giác cực kỳ hả hê...

Nhìn thấy Lãnh Diễm trợn tròn mắt sắp nổi giận, Ngốc Manh vội vàng tiến đến xoa bụng cho anh, vừa xoa vừa xin lỗi: Xin lỗi, xin lỗi, do em ra tay quá nặng.

Lãnh Diễm hừ lạnh một tiếng, quay mặt đi không nhìn Ngốc Manh.

Ngốc Manh: Anh không bị làm sao nữa chứ? Còn có chỗ nào đau thì kêu lên một tiếng nhé?

Lãnh Diễm: Hừ.

Ngốc Manh: Thôi được rồi, bản thân mình có sức mạnh thế nào tôi không biết à? Chẳng lẽ còn có thể đánh anh tàn phế được sao?

Lãnh Diễm đẩy mạnh tay Ngốc Manh ra, quay mặt sang nằm nghiêng, quay lưng lại với Ngốc Manh.

Ngốc Manh: Anh còn không biết xấu hổ mà trở mặt với tôi à? Anh thử nghĩ xem hành động của anh lúc nãy, nếu là người khác thì đã trực tiếp đánh anh đến mức anh của anh còn không nhận ra rồi, tôi chỉ "nhẹ nhàng" đấm một cái thôi, anh có cần phải giận dỗi như vậy không?

Lãnh Diễm quay ngoắt lại, căm phẫn nói, em là người khác sao?!

Ngốc Manh nghẹn họng, không nói nên lời.

Lãnh Diễm tiếp tục: "Đổi thành người khác? Ai có thể từ chối một cựu thần tượng trẻ trung, tuấn tú, cao ráo và giàu có như tôi chứ?! Tôi chủ động hôn em mà em lại đánh tôi! Em đánh tôi! Em đánh tôi đến bầm bụng kìa! Nói rồi, anh còn túm lấy tay Ngốc Manh sờ vào bụng mình.

Ngốc Manh đẩy Lãnh Diễm ra xa, nhảy lùi lại hai mét.

Ngốc Manh: Thôi được rồi, đừng diễn nữa, da gà của tôi nổi hết lên rồi.

Lãnh Diễm thay đổi biểu cảm, ngồi dậy, bình tĩnh nói: Tôi không diễn.

Ngốc Manh: Cái gì?- wattpad: pod1803

Lãnh Diễm: Tôi không diễn đâu, tôi chỉ muốn hôn em thôi. Hôn mạnh mẽ hơn, sâu hơn, lâu hơn so với lúc em hôn tôi năm xưa. Lâu đến mức em phải thừa nhận rằng em đã nhớ ra cách em hôn tôi như thế nào.

Ngốc Manh run rẩy giấy tay sau lưng, cố gắng bình tĩnh nói, tôi không nhớ chuyện gì xảy ra cả, tôi mệt rồi, về ngủ đây. Nói xong, Ngốc Manh quay người đi ra mở cửa.

Lãnh Diễm sải một bước dài lao tới, ấn chặt cửa và khóa lại, nhốt Ngốc Manh giữa bản thân và cánh cửa. Anh áp sát tai Ngốc Manh, thì thầm: Em không nhớ ra ,vậy để tôi giúp em hồi tưởng. Nếu em không muốn nghe, tôi sẽ tiếp tục thì thầm bên tai em. Kế hoạch cho chương trình lần này là do tôi sắp xếp người viết và nộp cho ê-kíp. Danh sách ứng cử viên bình chọn trên Weibo là do tôi chỉ đạo họ thêm vào. Những người hâm mộ bình chọn là do tôi cử người tìm đến fanclub năm xưa để tổ chức. Tôi làm tất cả những điều này chỉ với một mục đích duy nhất: buộc em phải gặp tôi.

Lãnh Diễm nắm lấy bàn tay Ngốc Manh, nâng lên ngang miệng và hôn nhẹ: Lời đồn năm xưa về việc tôi là người đề xuất tan rã nhóm nhạc là do chính tôi tung ra. Tôi muốn thử xem, nếu em vẫn còn yêu tôi như ngày nào, liệu có để người khác vu khống tôi hay không.

Ngốc Manh nghẹn ngào nói: Đúng vậy, tôi đã bị anh ép phải ra rồi. Anh hài lòng chưa hả?