"A." Hứa Niệm bị dọa đến mức suýt chút nữa ngã xuống từ trên ghế.
Giấc mơ này quá chân thực, khuôn mặt của Thư Thư lại giống với khuôn mặt của nữ ma đầu trong giấc mơ của cô, khiến cô không khỏi bất an.
Cô không khỏi thở dài, nếu như nghi hoặc của mình không thể giải quyết, Hứa Niệm sợ mình thật sẽ điên mất.
Hứa Niệm choáng váng, đứng dậy đi về phía phòng nghỉ, bóng người trước mắt lắc lư, bước chân có chút phù phiếm.
"Cạch - "
Tiếng nắm cửa nhẹ nhàng không quấy rầy đến người đang ngủ say trên giường, Giang Chỉ co ro trong chăn, nhìn từ xa chỉ thấy một ngọn đồi nhỏ.
Hứa Niệm híp mắt, sờ đến bên giường, một mạch chui vào trong.
Mùi hương thơm ngát tràn ngập chóp mũi, cô phát hiện trên đỉnh đầu có thứ gì đó mềm mềm, cô không nhịn được mà đưa má xoa xoa.
Cảm giác vô cùng mềm mại, thật là một con gấu bông ấm áp.
Từ lúc nào mà phòng nghỉ lại có gấu bông?
Hứa Niệm vươn tay nhéo nhéo, lại xoa xoa, mềm nhũn, sờ vào có cảm giác dễ chịu, ngay lúc cô đang định bóp lại, đột nhiên cổ tay bị một bàn tay tóm lấy.
Hứa Niệm cả kinh lập tức mở mắt ra, chăn đắp xốc lên một chút, ngạc nhiên đối mặt với ánh mắt lạnh lẽo đó.
Vốn dĩ đầu óc rất mơ hồ trong nháy mắt lại vô cùng tỉnh táo.
Giang Chỉ???!!!!
Vì cái gì mà cô ta lại ở chỗ này??
"Giám đốc, giám đốc ở trên giường của tôi làm gì?"
Hứa Niệm luôn không biết Giang Chỉ là cố ý hay là vô tình lấy lòng cô, hiện tại thì người kia lại ở trên giường của cô. Như vậy kết quả không phải đã quá rõ ràng rồi hay sao?!
Khó trách gần nhất cô luôn luôn có những giấc mơ kỳ quái, đoán chừng chính là bị nữ ma đầu tra tấn.
"Đáng lẽ ra lời này phải để tôi nói mới phải."
Thanh âm băng lãnh thấu xương xuyên vào tai của Hứa Niệm, cô không khỏi run một cái, nghĩ thầm trong lòng: "Chẳng lẽ nữ ma đầu là khối băng thành tinh biến thành người, lời nói ra lập tức khiến nhiệt độ xung quanh giảm xuống mấy độ rồi!"
Nhìn thấy tâm trạng bối rối của người trước mặt, lửa giận trong nội tâm của Giang Chỉ dâng lên đến cực hạn, không quan tâm đến việc giữ gìn tôn nghiêm trước mặt, nghiến răng nghiến lợi nói một chữ: "Cút!"
Hứa Niệm định thần lại, liếc mắt nhìn hai phía, mới tuyệt vọng phát hiện một sự thật.
Mình thế mà chạy tới phòng nghỉ của Giang Chỉ!
Ông trời thích trêu đùa người kiểu như thế này sao!
Hứa Niệm là muốn tìm Giang Chỉ để chứng minh rằng người kia không phải là Thư Thư.
Nhưng cô cũng không hề biến thái đến mức muốn chui vào trong chăn của nữ ma đầu. Làm trợ lý riêng của Giang Chỉ, cô cũng có phòng nghỉ riêng của mình mà!
Hứa Niệm cắn răng nhìn về một phòng nghỉ khác cách đó không xa, muốn khóc nhưng không có nước mắt, Giang Chỉ có nghĩ rằng cô lại đang lấy lòng cô ấy không? Cô thậm chí còn bò lên giường của người kia!
Hứa Niệm! Ngươi đúng là óc heo!
"Giám đốc Giang! Thật xin lỗi!! Tôi không phải cố ý! Tôi là đi nhầm phòng."
Hứa Niệm càng nói thanh âm càng nhỏ, đầu cũng cuối xuống ngày càng thấp.
Giang Chỉ kéo chăn che mình, lạnh lùng nhìn chằm chằm đối phương, "Tiếp tục diễn."
"Tôi nhớ cô là cấp dưới, đã bao lần bao dung cho cô, nhưng cô lại không có biết thay đổi. Cô đột nhiên đến nhà của tôi, lấy đi quần lót của tôi, sau đó còn giấu ở trong túi mang về nhà."
"Hiện tại cô cũng dám không kiêng nể gì, cả gan leo lên trên giường của tôi, bóp ngực của tôi. Nếu như cô là tôi, cô sẽ làm thế nào?"
Chết thì chết đi, Hứa Niệm bị nói đến mặt đỏ tới mang tai, vành tai cũng nhuộm đỏ dị thường.
Dù sao cô cũng không có ấn tượng tốt trong lòng của Giang Chỉ. Tính cách của cô một là không làm, hai đã làm thì phải làm cho xong. Hứa Niệm chỉ muốn nghiệm chứng một chút Giang Chỉ không phải là Thư Thư thì cô mới có chút an tâm.
"Giám đốc Giang, tôi sai rồi, xin hãy thứ lỗi cho tôi lần cuối. Thật ra tất cả chỉ là hiểu lầm thôi. Tôi không cố ý đâu . . ."
Hứa Niệm không để ý tới sắc mặt, phịch một tiếng quỳ xuống bên giường, kéo chăn bông quấn quanh người của Giang Chỉ ra.
Cô liếc nhìn vai của Giang Chỉ, bên trên bờ vai trần để lộ một hình xăm nhỏ màu đen.
Cái hình xăm đó, thấy thế nào cũng không rõ.
Chú ý tới ánh mắt của Hứa Niệm, Giang Chỉ mau chóng ngắt lời của đối phương, "Nếu tôi gọi cảnh sát, sự nghiệp của cô sẽ có một vết nhơ. Tôi hy vọng cô sẽ tự biết suy nghĩ trước khi hành động."
"Mặt khác viết giấy kiểm điểm, để phòng về sau cô tái phạm!"
Kỳ thật nhìn như vậy, mặc dù Giang Chỉ nghiêm khắc, nhưng cô ấy vẫn rất bao dung.
Bằng không, nếu cô vừa leo lên giường lại xâm phạm ngực, thật sự có thể kiện cô tội quấy rối tình dục, chỉ nghĩ thôi cũng thấy hơi sợ.
Trải qua chuyện vừa rồi, khẳng định là Giang Chỉ sẽ xếp cô vào loại biến thái cuồng nhìn lén, tất nhiên sẽ đề phòng chặt chẽ với cô, có lẽ sẽ không dễ dàng kiểm chứng hình xăm trên vai của cô ấy.
Vừa rồi suýt chút nữa có thể nhìn thấy rõ, thật quá đáng tiếc.
Nếu không tìm ra điều này trong một ngày, cô sẽ không thể cảm thấy thoải mái trong một ngày.
Hơn nữa Thư Thư lại không muốn gặp mặt, thật sự là khó giải quyết!
. . . . . .
Trong phòng nghỉ, Giang Chỉ cau mày nhìn cánh cửa đóng kín, trong lòng có chút khó chịu.
Hứa Niệm rốt cuộc xảy ra chuyện gì vậy? Muốn tròn phải có khuôn, muốn vuông thì phải có thước, người này chẳng biết phép tắc gì cả!
Miệng vuốt mông ngựa không dùng được lập tức muốn ôm ấp yêu thương?
Cô không có ý định ngủ bên ngoài. Cả đêm qua không ngủ ngon, cuối cùng cũng đến phòng nghỉ đánh một giấc, không ngờ . . .
"Thật đáng sợ!"
Giang Chỉ nhìn chằm chằm ngực của mình, mặt nóng lên.
Cảm giác như bị chạm vào ngực vẫn còn tồn tại, khoảnh khắc vừa rồi khiến nửa người của cô tê dại, đó là cảm giác cô chưa từng có.
Dù sao cái chỗ kia ngoại trừ chính cô thì chưa từng có người nào chạm qua.
Thế nhưng . . .
Giang Chỉ nhíu mày nhìn lòng bàn tay trắng nõn một chút, móng tay đỏ nhuận đẹp mắt. Vừa mới trong phút chốc kia, mặc dù có chút không ngờ, nhưng cô lại không cảm thấy chán ghét.
Giang Chỉ luôn luôn ghét bị người khác đụng vào, nhưng cô lại dung túng cho Hứa Niệm hết lần này tới lần khác. Cô luôn cảm thấy có một loại giống như đã từng quen biết, nhưng lại vô cùng mơ hồ.
Chẳng qua là cô cảm thấy hiện tại tên cô hồn kia có lá gan thật lớn.
Trong chớp nhoáng, Giang Chỉ nhớ đến hành động của Hứa Niệm trong phòng tắm ở nhà của cô.
Trong nháy mắt trên mặt của Giang Chỉ có kinh ngạc, chẳng lẽ . . .
Hứa Niệm thật sự thích cô sao?
Không có khả năng, bộ dáng của cô ấy hoàn toàn không có một tia yêu thích với cô.
Nhưng nếu không thích thì hà cớ gì phải làm ra những chuyện kỳ quái như vậy?
Một lúc lâu sau, Giang Chỉ mới nghĩ ra được một ý tưởng sơ bộ. Cho dù Hứa Niệm không thích cô, cô ấy cũng nhất định phải có tình cảm nào đó với cô, hoặc có sở thích đặc biệt. Nếu không cô ấy sẽ không . . . thu hút sự chú ý của cô thường xuyên như vậy.
Hoặc là cô ấy đang muốn nhận được nhiều lợi ích trong công việc.
Cho dù mục đích của cô ấy là gì, với tư cách là cấp trên, cô phải chỉnh đốn lại những ý nghĩ sai lầm của cấp dưới và hướng dẫn cô ấy đi đúng hướng!
Giang Chỉ xuống giường, đầu ngón tay thon dài rút đi áo ngủ lông nhung, đổi lại trang phục chính thức.
Cô nhìn chằm chằm vào chiếc giường, có chút tâm phiền trước hành động hoang đường của Hứa Niệm.
Cô đã có bạn nhỏ của mình, nhất định phải để Hứa Niệm đoạn tuyệt ý nghĩ này mới được.
Trở lại văn phòng, Giang Chỉ lần lượt gõ gõ lên bàn, cô vô tình liếc nhìn một cái hộp trên bàn, hơi nheo mắt lại.
Có lẽ có thể lợi dụng vụ án này để gõ cô ấy một phen, để cô ấy biết khó mà quay đầu lại bờ . . .
. . . . . .
Hứa Niệm ngồi ở chỗ làm việc với vẻ mặt tuyệt vọng. Cô thực sự không biết tại sao mọi chuyện lại thành ra thế này.
Cô không chỉ không đạt được bất luận tin tức hữu dụng nào, mà còn khiến bản thân mang danh là đồ biến thái. Rốt cục là cô đang làm cái gì?
"Ài~~" Cô không khỏi thở dài một hơi, cam chịu cắn nắp bút, cầm chiếc bút bi màu đen lên, bắt đầu nghiêm túc viết bản kiểm điểm.
Kỳ thực Hứa Niệm vẫn luôn là cô gái ngoan ngoãn ở trường học, cho tới bây giờ chưa từng vi phạm nội quy kỷ luật, đây là lần đầu tiên trong đời cô viết bản kiểm điểm.
Cúi đầu, Hứa Niệm vắt óc, không biết viết bản kiểm điểm như thế nào
Nếu không, vẫn là đi hỏi giám đốc Giang một chút đi. Dù sao giấy kiểm điểm là viết cho cô ấy, cô ấy nói cái gì thì chính là cái đó.
【 Giám đốc Giang, xin hỏi giấy kiểm điểm viết như thế nào mới tính là viết đúng cách?】
Hứa Niệm gửi tin nhắn, hồi hộp chờ đợi câu trả lời của Giang Chỉ . . .