Cặp Vú Sữa Ngon Ngọt - Mã Tử

Chương 29: 29




Từ “Tiểu huyệt” này ở trong miệng Nguyên Lân nói ra, câu chữ khá rõ ràng, giống như âm thanh của hai viên đá góc cạnh rơi xuống đất.

Giọng nói tùy ý của chàng trai trầm xuống, giống như mặt biển yên tĩnh sau khi màn đêm buông xuống, có một cảm giác an ủi tuyệt vời.

“Bé thỏ ngoan.



Anh không có chút ngại ngùng hay xấu hổ gì về chuyện đó, bình thản đến mức giống như đang nói với Bạch Tiểu Đường “Nhìn tay của cậu kìa”.

“Tiểu, hức… Là tiểu huyệt…”

Đổi lại Bạch Tiểu Đường, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ như quả cà chua, có chút không ngờ tới, hận không thể lập tức tìm cái lỗ chui xuống để Nguyên Lân không có cách nào đào ra cho cô.

“Vậy thì cậu… Buông tớ ra trước đi, cánh tay này trước khi vết thương đóng vẩy cũng không cần dùng sức nữa…”

“Cậu… Cậu đang nói linh tinh gì thế… Cái gì tiểu…” Chữ “Huyệt” Còn lại khiến cô nói không nên lời bị cô chọn lọc nuốt vào trong bụng, nhưng mặc dù như vậy một câu ngắn ngủi này vẫn lắp bắp, “Cậu còn nói bậy nữa tớ sẽ giận đấy! ”“Buông tay cũng được.

” Giọng nói Nguyên Lân vẫn tràn ngập vẻ lười biếng như trước, nhưng cánh tay lại càng thêm dùng sức siết chặt eo cô: “Vậy cậu nói trước đi, tôi muốn xem cái gì?”Hai chân Bạch Tiểu Đường sắp lơ lửng trên không, mấy cái răng cửa nhỏ cắn môi dưới, tàn nhang nhỏ rải rác gần sống mũi tựa như nước mắt sắp rơi ra.


Nguyên Lân im lặng hai giây, chắc là đang tự hỏi Bạch Tiểu Đường rốt cuộc cảm thấy mình tức giận có thể uy hiếp ai đây.

Bạch Tiểu Đường mắt nhìn lớp băng bó vừa quấn xong trên cánh tay chàng trai được phản chiếu trong gương lại thấm đẫm vết máu, lo lắng đến không chịu nổi, cúi đầu muốn mở tay anh ra, cố gắng nửa ngày nhưng vẫn không nhúc nhích như trước.

“Nói cho rõ ràng, là ai muốn xem tiểu huyệt của cậu?”

Với cái vẻ mềm mại thường ngày của cô nếu khi tức giận hình như cũng không có gì khác nhau.


“Tôi không nghe rõ.



Ồ, có lẽ tức giận có thể mang đến chút tình thú nhỉ?Nhưng cánh tay đỏ bừng của Nguyên Lân đang dần lan rộng, khiến cô mất thời gian suy nghĩ.

Từ thứ hai bị cô đánh trống lảng bỏ qua, Nguyên Lân không nỡ buông thỏ trắng đã đến tay mình, dùng eo đè chặt cô vào bồn rửa tay cũ.

“Cậu… Cậu đang nói linh tinh gì thế… Cái gì tiểu…” Chữ “Huyệt” Còn lại khiến cô nói không nên lời bị cô chọn lọc nuốt vào trong bụng, nhưng mặc dù như vậy một câu ngắn ngủi này vẫn lắp bắp, “Cậu còn nói bậy nữa tớ sẽ giận đấy! ”

Hai tay anh không tự chủ ôm lấy eo thon nhỏ của Bạch Tiểu Đường, giống như một con trăn cứng rắn từng chút từng chút siết chặt con mồi của mình vào lòng.

Nhưng Nguyên Lân rõ ràng đã đạt được mục đích mà không có chút cảm giác thỏa mãn nào, hoặc là nói, trong nháy mắt đạt được cảm giác thỏa mãn, một nửa điểm thỏa mãn đã bị một loại tham lam lớn hơn cắn nuốt.

Bạch Tiểu Đường co rụt lại một chút, cắn chặt môi dưới, hô hấp hỗn loạn.


“Bạn học Bạch Tiểu Đường xấu hổ khi nói từ tiểu huyệt hả ?”

Bạch Tiểu Đường mắt nhìn lớp băng bó vừa quấn xong trên cánh tay chàng trai được phản chiếu trong gương lại thấm đẫm vết máu, lo lắng đến không chịu nổi, cúi đầu muốn mở tay anh ra, cố gắng nửa ngày nhưng vẫn không nhúc nhích như trước.

“Không có, không có…” Bạch Tiểu Đường thật sự cho rằng Nguyên Lâm sẽ buông cô ra ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm vết máu đỏ trên miếng băng gạc trắng kia, “Cậu đừng làm loạn nữa Nguyên Lân, mau buông tớ ra, miệng vết thương của cậu sắp nứt ra rồi!”

Cô quay đầu lại, vừa vặn đối diện với đôi mắt phô trương của chàng trai: “Cậu đừng làm loạn nữa được không, tay của cậu lại chảy máu rồi kìa, buông tớ ra trước đi”“Tiểu… Tiểu huyệt.

”Giọng nói của cô vẫn còn nhỏ, giống như đang ngủ.

Cô nhiều lần nhấn mạnh hai chữ “Thật” như đang nói với Nguyên Lân, cũng giống như cô đang tự nhủ với bản thân mình.



“Buông tay cũng được.

” Giọng nói Nguyên Lân vẫn tràn ngập vẻ lười biếng như trước, nhưng cánh tay lại càng thêm dùng sức siết chặt eo cô: “Vậy cậu nói trước đi, tôi muốn xem cái gì?”Ồ, có lẽ tức giận có thể mang đến chút tình thú nhỉ?Nguyên Lân im lặng hai giây, chắc là đang tự hỏi Bạch Tiểu Đường rốt cuộc cảm thấy mình tức giận có thể uy hiếp ai đây.


Anh vẫn như vậy, Bạch Tiểu Đường càng không muốn nói cái gì, anh càng muốn cho cô nói.


Bạch Tiểu Đường co rụt lại một chút, cắn chặt môi dưới, hô hấp hỗn loạn.


Nhưng cánh tay đỏ bừng của Nguyên Lân đang dần lan rộng, khiến cô mất thời gian suy nghĩ.


“Tiểu… Tiểu huyệt.

”Tay cô chống lên bàn rửa mặt, quay đầu lại, trên đôi mắt đen tròn hiện lên một làn sương mù ướt đẫm.


“Tiểu cái gì?”

Từ thứ hai bị cô đánh trống lảng bỏ qua, Nguyên Lân không nỡ buông thỏ trắng đã đến tay mình, dùng eo đè chặt cô vào bồn rửa tay cũ.


“Tôi không nghe rõ.




Hai chân Bạch Tiểu Đường sắp lơ lửng trên không, mấy cái răng cửa nhỏ cắn môi dưới, tàn nhang nhỏ rải rác gần sống mũi tựa như nước mắt sắp rơi ra.

“Là, là Nguyên Lân…”

“Tiểu, hức… Là tiểu huyệt…”

Giọng nói của cô vẫn còn nhỏ, giống như đang ngủ.


Nhưng Nguyên Lân rõ ràng đã đạt được mục đích mà không có chút cảm giác thỏa mãn nào, hoặc là nói, trong nháy mắt đạt được cảm giác thỏa mãn, một nửa điểm thỏa mãn đã bị một loại tham lam lớn hơn cắn nuốt.


“Nói cho rõ ràng, là ai muốn xem tiểu huyệt của cậu?”

“Là, là Nguyên Lân…”Nguyên Lân cũng không sốt ruột, giống như không cảm thấy đau đớn.

Đổi lại Bạch Tiểu Đường, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ như quả cà chua, có chút không ngờ tới, hận không thể lập tức tìm cái lỗ chui xuống để Nguyên Lân không có cách nào đào ra cho cô.


“Ngoại trừ tôi ra còn có ai có thể xem không.



“Không có, không có…” Bạch Tiểu Đường thật sự cho rằng Nguyên Lâm sẽ buông cô ra ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm vết máu đỏ trên miếng băng gạc trắng kia, “Cậu đừng làm loạn nữa Nguyên Lân, mau buông tớ ra, miệng vết thương của cậu sắp nứt ra rồi!”

Nguyên Lân cũng không sốt ruột, giống như không cảm thấy đau đớn.

Hai tay anh không tự chủ ôm lấy eo thon nhỏ của Bạch Tiểu Đường, giống như một con trăn cứng rắn từng chút từng chút siết chặt con mồi của mình vào lòng.

Từ “Tiểu huyệt” này ở trong miệng Nguyên Lân nói ra, câu chữ khá rõ ràng, giống như âm thanh của hai viên đá góc cạnh rơi xuống đất.


Anh khẽ cúi đầu xuống, dùng hơi thở đỏ lên một mảng da trắng sau tai đến gáy cô.



“Bé thỏ ngoan.



Giọng nói tùy ý của chàng trai trầm xuống, giống như mặt biển yên tĩnh sau khi màn đêm buông xuống, có một cảm giác an ủi tuyệt vời.

Cơ thể nhỏ bé của cô gái từ từ mềm nhũn trong vòng tay anh, giống như động vật nhỏ và động vật ăn thịt trải qua một thời gian dài chạy trốn giằng co với nhau, thể lực của động vật nhỏ dần dần không chống đỡ được, sau đó mất đi sức lực giãy dụa.


“Vậy có thể cho tôi xem được không.



Cơ thể nhỏ bé của cô gái từ từ mềm nhũn trong vòng tay anh, giống như động vật nhỏ và động vật ăn thịt trải qua một thời gian dài chạy trốn giằng co với nhau, thể lực của động vật nhỏ dần dần không chống đỡ được, sau đó mất đi sức lực giãy dụa.

Cô quay đầu lại, vừa vặn đối diện với đôi mắt phô trương của chàng trai: “Cậu đừng làm loạn nữa được không, tay của cậu lại chảy máu rồi kìa, buông tớ ra trước đi”

Tay cô chống lên bàn rửa mặt, quay đầu lại, trên đôi mắt đen tròn hiện lên một làn sương mù ướt đẫm.

“Vậy có thể cho tôi xem được không.



“Vậy thì cậu… Buông tớ ra trước đi, cánh tay này trước khi vết thương đóng vẩy cũng không cần dùng sức nữa…”Anh không có chút ngại ngùng hay xấu hổ gì về chuyện đó, bình thản đến mức giống như đang nói với Bạch Tiểu Đường “Nhìn tay của cậu kìa”.


“Sau đó còn có… Lần này thật sự, thật sự thật sự chỉ có thể xem… Chỉ có thể liếc mắt một cái, thật sự chỉ được như vậy thôi…”Anh khẽ cúi đầu xuống, dùng hơi thở đỏ lên một mảng da trắng sau tai đến gáy cô.


Cô nhiều lần nhấn mạnh hai chữ “Thật” như đang nói với Nguyên Lân, cũng giống như cô đang tự nhủ với bản thân mình.