Cất Giấu Một Tấm Chân Tình

Chương 29





Màn kích tình dưới nước không diễn ra quá lâu, nhưng đến khi Đình Việt ôm Hà Phương lên bờ thì hai chân cô đã mềm nhũn, không còn sức nói chuyện, cả người như một sợi bún quấn chặt lấy hông anh.

“Mệt à?”. Đình Việt đặt cô ngồi xuống phiến đá gần đống lửa đang cháy bập bùng, vươn tay vuốt mấy sợi tóc ướt dính bết trên má Hà Phương.

Cô lười biếng gục đầu xuống vai anh: “Mệt, mệt c.hế.t đi được”

“Không làm gì cũng mệt được hả?”. Đình Việt hơi buồn cười, mặt mày tỉnh bơ đáp: “Tôi lao động hăng hái nhất, người mệt chế.t lẽ ra phải là tôi mới đúng”.

Nhớ lại vừa rồi, Hà Phương chỉ ngửa cổ lên trời tận hưởng, người hăng hái mất sức nhất vẫn là anh, Đình Việt không những đưa cô lên một đỉnh núi cao, mà còn từ đỉnh này tới đỉnh khác.

Hà Phương nghĩ lại vẫn có chút xấu hổ, tuy nhiên vẫn cứng miệng đáp:

“Anh đẹp trai, tối nay anh phục vụ tôi rất tốt”. Cô vỗ vỗ vai anh, phóng khoáng nói: “Tôi rất hài lòng”.

“Tôi vất vả phục vụ em cả ngày lẫn đêm như thế, nói mỗi hài lòng là xong à?”

“Thế anh muốn tôi phải làm gì?”

“Em trả công cho tôi đi”.

Hà Phương nghiêm túc ngẫm nghĩ một hồi, không nghĩ ra thứ gì để trả công, mãi sau, cô đột nhiên rướn người thơm lên má anh: “Trả công cho anh đấy”.

Đình Việt sửng sốt, ngây người ra nhìn cô. Mới tắm xong, vẻ mặt Hà Phương trong sáng và có chút ngây thơ, đẹp mạnh mẽ, cũng mềm mại một cách khó tả. Bất giác từ má đến tai anh đều đỏ lên, Đình Việt chưa từng nghĩ một Hà Phương cố chấp ngông cuồng lại có thể hành động trẻ con và đáng yêu như thế.

Trong lòng đột nhiên xuất hiện cảm giác rung động không thể nói rõ được. Anh hơi mất tự nhiên, quay đầu đi nơi khác, tay thuận thế kéo Hà Phương vào sát lòng mình. Cách một lớp áo ẩm ướt, cô có thể nghe được tiếng tim đập vội vã của anh, khi ngẩng lên còn trông thấy đôi mắt của Đình Việt in ánh lửa và cả hình bóng cô, bất giác, mọi gai góc trong lòng Hà Phương ngay lập tức mềm xuống.

Mềm đến mức không thể mềm hơn được nữa, trái tim cũng từ từ tan ra.

Cả đời cô chưa từng gặp được một người đàn ông nào thâm tình và ấm áp như thế!

Một lúc rất lâu sau đó, Hà Phương mới lên tiếng:

“Bác sĩ Việt”.

“Ừ”.

“Hình như tôi nghiện rồi”.

“Nghiện gì?”.

Cô khẽ cười: “Nghiện ngủ với anh”.

Tim Đình Việt khẽ động một cái. Anh cúi đầu nhìn cô, muốn xem lời nói này của Hà Phương có bao phần thật giả. Lát sau, anh nghiêm túc hỏi một câu: “Tôi là người thứ bao nhiêu em nói câu này?”

Sống lưng cô thẳng tắp, bình thản kiên định nói ba từ: “Người duy nhất”.

Gió mát mang theo hơi ẩm bên bờ suối thổi qua, tiếng nước chảy róc rách vọng đến, xen lẫn còn có tiếng hít vào thật sâu của ai đó.

Vào khoảnh khắc ấy, trong lòng anh như có thứ gì lập tức căng lên, lồng ngực đau nhức tựa như hai chữ Hà Phương đang dần dần khảm xuống, từ tim đến xương đều khắc thật sâu tên của cô.

Đình Việt mím môi gọi: “Hà Phương”

“Ừ”

“Nghiện này, tôi không có thuốc cai”.

“Không sao”. Cô cười khẽ: “Tôi cũng không có ý định cai”.

Nếu có thể, vậy thì cứ nghiện cả đời cũng được, người đàn ông trước mặt này còn hơn cả thuốc phi.ện, chẳng cần thả thính cũng đủ khiến Hà Phương đ.iên cuồng theo đuổi, chẳng cần nhiều kỹ thuật trên giường cũng vẫn làm cô vô cùng thỏa mãn. Quan trọng nhất, anh không cần dỗ dành cũng có thể chữa lành mọi thương tổn trong lòng cô.

Nhiều năm trôi qua như vậy, cứ ngỡ cả đời này sẽ không thoát khỏi được bóng ma tâm lý thủa niên thiếu, nhưng đến bây giờ đây, nhờ có anh mà trái tim của Hà Phương đã sống lại được rồi.

Cô tình nguyện nghiện anh, vĩnh viễn không cần cai!

Mà Đình Việt cũng luôn nuông chiều sự một Hà Phương ngông cuồng như vậy, anh nhìn chằm chằm cô một lúc rồi cúi xuống, hôn lên bờ môi của Hà Phương. Chỉ một nụ hôn ngắn nhưng nóng bỏng đến sa chân lạc lối.

Đến khi anh ngẩng lên, ánh lửa bập bùng vẫn đỏ rực trong đáy mắt. Đình Việt vuốt ve gò má cô, nói một câu: “Nếu không có ý định cai, vậy thì đừng cai”.

“Anh cho cả đời sao?”

Đình Việt gật đầu: “Ừ, cho em cả đời”.

Hà Phương hoàn toàn tan chảy, cô kéo gáy anh xuống, gặm cắn môi anh. Đình Việt cũng ôm chặt cô, mạnh mẽ đáp trả. Cả thân thể và hơi thở của hai người quấn chặt lấy nhau, mấy thanh củi ẩm ướt bên cạnh thỉnh thoảng vang lên những tiếng lách tách, bập bùng, rồi cũng chẳng rõ đã tàn từ khi nào.

Hà Phương cuộn tròn ngủ say trong lòng Đình Việt, anh cũng mệt, nhưng không hiểu sao vẫn có linh cảm xung quanh chưa thực sự yên ổn, cho nên đến tận nửa đêm cũng không hề chợp mắt, chỉ yên tĩnh ngồi ôm cô, thỉnh thoảng châm thêm củi vào đống lửa.

Trong rừng có tiếng chim cuốc kêu, đôi khi còn có những tiếng rúc rích của thỏ chạy ra ngoài hang tìm đồ ăn, Đình Việt vuốt tóc Hà Phương một lúc rất lâu, đột nhiên lại nghe một âm thanh sột soạt mới ngẩng phắt đầu nhìn về phía bờ suối bên kia.

Lý Ban lúc này đang đứng sau một thân cây cổ thụ mục ruỗng, bị ánh mắt sắc bén như da.o của anh phóng sang liền giật mình, vội vàng buông lòng bàn tay đang siết chặt ra. Một nắm lá màu đỏ tím rơi lả tả xuống đất.

Lý Ban ẩn náu trong bóng tối, hai mắt nhìn chằm chằm sắc mặt Đình Việt ở bờ suối bên kia, căng thẳng đến mức không dám hít thở. Cũng may sau đó Hà Phương hơi cựa mình, Đình Việt không dám rời bỏ cô trong lúc này, đành cúi đầu đưa tay vỗ vai cô, dỗ cô quay về giấc ngủ.

Lý Ban cũng nhân cơ hội đó lùi sâu vào trong rừng, càng di chuyển, lòng bàn tay nó càng có cảm giác bỏng rát. Nắm lá vừa rồi nó tìm thấy trên đường chạy về phương nam, là loại thuốc độc thần kinh đối với cơ thể con người mà trước đây khi đi rừng ở bản A Tứ, bác sĩ Việt đã dạy nó, còn nhắc nhở nó hãy tránh xa loại cây có lá màu đỏ tía này.

Chẳng biết là tình cờ hay là may mắn vì bỗng dưng tìm thấy được ở khu rừng này, nhưng điều đầu tiên khi trông thấy cây độc đó, trong đầu Lý Ban đã xuất hiện ý nghĩ muốn g.iế.t c.hế.t Hà Phương.

Nó không chấp nhận được việc bác sĩ Việt yêu người phụ nữ khác, cũng không cam lòng nhìn anh làm tình với Hà Phương. Trong lòng Lý Ban, Đình Việt mãi mãi là một tượng đài cao quý không ai có thể chạm đến được.

Lý Ban cắn chặt môi, vừa khóc vừa thầm mắng một câu: Hà Phương, chị không xứng!

***

Đến khi trời bắt đầu sáng, Đình Việt cuối cùng cũng không trụ nổi cơn buồn ngủ, anh nghiêng đầu, tựa vào trán Hà Phương thiếp đi từ lúc nào không rõ. Khi ngủ, cánh tay vẫn ôm chặt lấy cô, khom lưng xuống, dù vô thức nhưng vẫn giữ nguyên tư thế bảo vệ Hà Phương.

Đợi đến khi anh tỉnh lại thì ánh nắng mặt trời đã soi rõ xuống khu rừng già giáp biên rồi, Đình Việt thấy lòng bàn tay mình trống rỗng mới phát hiện ra người đã biến mất từ lúc nào. Anh hoảng hốt đứng bật dậy định đi tìm cô, nhưng cùng lúc này lại thấy Hà Phương ôm một đống quả dại từ bìa rừng chạy về.

Cô sợ anh mắng giống như lần trước ở hang động kia nên ngay lập tức nói: “Em chỉ ở quanh quẩn gần đây thôi, không đi xa. Thấy anh dậy là em chạy về ngay”.

Trái tim đang căng lên của Đình Việt ngay lập tức dịu xuống, anh rảo bước đi lại gần cô, ôm lấy đống quả dại trong tay Hà Phương: “Dậy sớm sao không gọi anh?”

“Để anh ngủ một lúc”. Cô cười cười: “Tối qua anh thức canh cả đêm rồi mà”.

Đình Việt cũng cười: “Ăn xong, chúng ta qua biên giới”.

“Vâng”.

Anh nhường cho cô mấy quả táo ngon nhất, còn mình chỉ ăn mấy quả lê dại, bột bột ngậy ngậy, chẳng có mùi vị gì. Đợi đến khi ăn xong, hai người mới đứng dậy, dựa theo ánh mặt trời để đi về phương nam.

Đoạn rừng già giáp biên này hai người đã đi một lần, cũng không quá khó đi. Đình Việt đi trước vạch mấy cành cây gai góc, tay còn lại nắm tay Hà Phương, thỉnh thoảng đến những con dốc hiểm trở, anh lại cõng cô băng qua. Hai người đi trong rừng hơn bốn tiếng, đến giữa trưa cũng thấy con sông cạn ở giáp biên.

Hà Phương nhìn quê hương chỉ cách một con sông, hai mắt lập tức sáng lên, không nhịn được kêu to một tiếng: “Về đến rồi. Bác sĩ Việt, về đến rồi”

Anh cười, bàn tay lặng lẽ siết chặt tay cô: “Anh cõng em qua suối”.

“Em đi được”.

Đình Việt không cho cô cơ hội từ chối, liền ngồi xổm xuống trước mặt Hà Phương: “Mau trèo lên”.

Cô không cản được anh, vừa tủm tỉm cười vừa trèo lên lưng Đình Việt, để anh cõng qua con suối cạn. Khi vừa sang đến bờ bên kia thì đột nhiên có mười mấy họng s.ú.ng đen ngòm chĩa vào mình, có người quát to:

“Đứng lại. Ai cho các người vượt biên?”

Đình Việt nhận ra biên phòng, lập tức bỏ Hà Phương xuống, đứng chắn trước mặt cô: “Đừng bắn, chúng tôi là người Việt Nam. Chúng tôi không phải người vượt biên trái phép, chúng tôi bị bắt cóc. Trước lúc chạy được về nước có liên lạc với tư lệnh Quách Dĩ Kiên để xin nhập cảnh”.

Mấy người lính biên phòng vẫn lăm lăm cây s.ú.ng chĩa vào hai người, lẳng lặng quan sát đôi nam nữ trước mặt. Mặc dù quần áo trên người họ bị gai cào rách không ít, da thịt cũng loang lổ vết thương, nhưng người đàn ông vẫn toát lên vẻ chính trực sạch sẽ và cao quý. Người phụ nữ bên cạnh thì sắc sảo xinh đẹp. Hai người này hoàn toàn không giống với những kẻ vượt biên.

Quan trọng nhất, còn biết tư lệnh Quách Dĩ Kiên.

Một người lính biên phòng nói: “Anh nói đã liên lạc với tư lệnh Quách Dĩ Kiên?”

“Đúng thế. Tư lệnh Quách Dĩ Kiên đang ở gần biên giới phải không?”. Đình Việt nói: “Tôi biết anh ấy. Nếu anh ấy đang ở gần đây, nhờ anh báo với tư lệnh một tiếng. Nói bác sĩ Việt muốn gặp tư lệnh”.

Nghe đến ba chữ bác sĩ Việt, người lính biên phòng kia liền kinh ngạc nhìn anh: “Anh là bác sĩ Việt?”

“Là tôi”.

Thái độ của bọn họ ngay lập tức thay đổi, lập tức hạ súng xuống làm động tác mời: “Tư lệnh đã dặn bọn tôi đi tuần liên tục ở biên giới để đợi anh. Nếu anh đúng là bác sĩ Việt thì xin mời đi theo tôi. Tư lệnh đang chờ anh”.

Trên đường đến doanh trại quân đội, Đình Việt có hỏi về những đứa trẻ bị bắt cóc. Biên phòng nói tối hôm qua có một nhóm thiếu niên từ Trung Quốc chạy về, nói là những người bị bắt cóc qua biên giới. Hiện tại biên phòng đã giữ bọn họ lại, chờ xác minh nhân thân xong mới thả về.

Đình Việt nghe vậy mới thở phào một tiếng, Hà Phương đi bên cạnh anh lại hỏi: “Ở trong đó có một đứa bé tầm 16, 17 tuổi, cao khoảng một mét sáu, có má lúm đồng tiền không? Con bé cắt tóc ngắn”.

Mấy người lính biên phòng ngẫm nghĩ hồi lâu rồi lắc đầu: “Không có, chỉ có 12 đứa trẻ từ 8 đến 15 tuổi thôi. Con gái thì không có ai tóc dài cả”.

Hà Phương quay sang nhìn Đình Việt, cũng thấy anh khẽ cau mày, hai người bọn họ đều nghĩ đến Lý Ban, không biết bây giờ con bé đang ở đâu rồi, có thể chạy thoát về đến đây không.

Đình Việt nói: “Trong những người bị bắt cóc còn có một đứa bé như lời cô ấy nói nữa. Nếu các anh có nhìn thấy thì phiền các anh giúp đỡ con bé về quê hương”.

“Tôi biết rồi. Bác sĩ Việt, tư lệnh đang ở trong kia”.

Nơi ở của Quách Dĩ Kiên không phải doanh trại xây dựng kiên cố, chỉ là mấy lều bạt được đóng xuống đất. Nghe nói tư lệnh Quách Dĩ Kiên không dừng chân lâu ở chỗ nào, cuối năm nay sẽ xuống biên giới phía nam.

Đình Việt và Hà Phương được dắt đến chiếc lều lớn nhất trong doanh trại, vừa bước vào đã thấy Quách Dĩ Kiên đang nói chuyện với một người phụ nữ. Trông thấy người này, lòng bàn tay Đình Việt khẽ siết chặt lại, Hà Phương ngơ ngác nhìn anh, chỉ thấy anh chào một tiếng:

“Tư lệnh Quách Dĩ Kiên”. Sau đó quay đầu nhìn người phụ nữ kia: “Mẹ”.

Cô lập tức sửng sốt, điều thứ nhất vì chiến thần vĩ đại Quách Dĩ Kiên trong truyền thuyết lại trẻ như vậy, không có vẻ nghiêm khắc cứng rắn hay da thịt đen nhẻm vì phơi nắng gió thao trường, mà từ đầu đến chân đều toát lên một vẻ ôn hòa, trong sạch và cao quý.

Điều thứ hai là vì một chữ “Mẹ” từ miệng Đình Việt. Mẹ của anh là một người phụ nữ ngoài 50 tuổi, quần áo trên người đều là hàng hiệu đắt tiền, cơ thể được chăm sóc kỹ lưỡng nên rất trắng và rất đẹp, nhìn đâu cũng thấy vô cùng sang trọng. Khác hẳn vẻ nhếch nhác tùy hứng trên người Hà Phương.

Mẹ của anh đang nói gì đó với tư lệnh Quách Dĩ Kiên, khi nhìn thấy con trai bước vào liền kinh ngạc đến mức há hốc miệng, sau đó sắc mặt bà thay đổi ngay lập tức, hai mắt đỏ hoe rảo bước đi lại gần Đình Việt:

“Việt”. Mẹ anh vươn tay sờ gương mặt con trai, không tin nổi nói: “Việt, con về rồi đấy à? Về rồi đấy à?”.

“Mẹ, con về rồi”. Đình Việt hơi nhíu mày: “Sao mẹ lại đến đây?”

“Con còn dám hỏi thế à? Mẹ nghe tin con mất tích thì chạy lên đây luôn. Bố con thuê bao nhiêu người tìm kiếm, còn nhờ đến cả đại sứ quán để tìm con nhưng không được. Mãi đến gần đây mẹ mới nghe Kiên”. Nói đến đây, Trần Nguyệt Hoa mới nhớ ra xưng hô như vậy trong doanh trại quân đội hơi thất lễ, đành sửa lại: “Nghe tư lệnh Quách Dĩ Kiên nói con có gọi điện thoại về. Nên mẹ lên đây chờ con. Tạ ơn trời phật, con không sao trở về là tốt rồi”.

Nói rồi, Trần Nguyệt Hoa lại nhìn từ trên xuống dưới khắp người anh, mỗi một vết xước trên người Đình Việt bà đều xót xa như đứt gan đứt ruột: “Con có sao không? Sao bị thương nhiều thế này?”

Đình Việt lúc này vẫn nắm chặt tay Hà Phương, anh lắc đầu: “Con không sao”

“Xước xát khắp nơi thế này mà còn bảo không sao. Không được, mẹ phải gọi y tế đến kiểm tra”. Trần Nguyệt Hoa quay sang nhìn Quách Dĩ Kiên: “Tư lệnh, ở đây có bác sĩ quân y không?”.

Đình Việt biết mẹ mình luôn lo lắng thái quá, cũng không dám phiền đến Quách Dĩ Kiên nên đành lên tiếng: “Mẹ, con là bác sĩ, con biết con không sao. Không cần phiền đến bác sĩ quân y”.

“Nhưng con…”

“Mẹ, con muốn nói chuyện với tư lệnh một lúc, mẹ ra ngoài chờ con được không?”

Trần Nguyệt Hoa không muốn đi, nhưng ban nãy đã nghe nói Quách Dĩ Kiên đang chờ Đình Việt trở về. Đành nói: “Tư lệnh, Việt nhà tôi vẫn cần phải kiểm tra sức khỏe. Nó bị thương nhiều lắm. Nói chuyện xong, tôi đưa nó đi được không?”

Quách Dĩ Kiên ôn hòa mỉm cười, da anh rất trắng, rõ ràng trên bàn đặt một chậu phù dung không có hoa, nhưng trên người anh lại thoang thoảng mùi hoa trà thơm ngát. Quách Dĩ Kiên là tư lệnh, thân thế vừa cao quý vừa oai phong, vậy mà cách nói chuyện lại rất chừng mực khiêm nhường:

“Bác gái, con nói chuyện với Việt một lúc, hỏi xong, con sẽ bảo xe tới đưa mọi người đến bệnh viện kiểm tra. Ở đó có máy móc hiện đại, tốt hơn ở chỗ này”.

“Được được”. Trần Nguyệt Hoa gật đầu, đổi lại cách xưng hô: “Cảm ơn con. Bác ra ngoài trước, hai đứa cứ nói chuyện đi”.

Quách Dĩ Kiên cười cười: “Vâng”.

Có một vài chuyện, Hà Phương là người ngoài không thể nghe được, Đình Việt cũng không muốn cô nghe nên mới buông tay Hà Phương ra, khẽ vuốt mấy sợi tóc mái vương xuống mũi cô: “Ra ngoài chờ anh một lát nhé. Xong việc anh sẽ ra tìm em”.

“Em biết rồi, anh cứ nói chuyện với tư lệnh đi”

“Đừng đi đâu xa”.

Cô đồng ý, lại quay đầu nhìn tư lệnh Quách Dĩ Kiên, gật đầu một cái xem như chào hỏi. Quách Dĩ Kiên khẽ cười, Hà Phương cũng không nán lại nữa, xoay người đi ra ngoài.

Không khí ở khu rừng giáp biên và nơi này chỉ cách một con sông nên khá giống nhau, tuy nhiên, cảm giác được đứng trên mảnh đất quê hương rất khác việc lưu lạc nơi đất khách.

Vừa bước ra khỏi lều chỉ huy, Hà Phương liền vươn vai hít vào một hơi thật sâu, cảm nhận được làn gió mát rượi của quê hương tràn vào phổi, liền cảm thấy yên bình và kích động một cách khó tả.

Cô thực sự đã được trở về rồi sao? Gỡ được cái gai trong lòng, trải qua bao nhiêu chông gai cùng Đình Việt, còn mang theo một trái tim đầy sức sống quay lại đây. Hà Phương thật sự không thể tin được, bản thân mình cuối cùng cũng đã quay về!

Cô dang tay đón gió, nhắm mắt tận hưởng không khí trong lành ở biên giới, nơi mà tư lệnh Quách Dĩ Kiên đang trấn giữ. Lát sau, bỗng dưng lại nghe tiếng bước chân đi đến sau lưng, Hà Phương quay đầu lại, thấy Trần Nguyệt Hoa mới lịch sự chào một câu:

“Chào bác”

Trần Nguyệt Hoa liếc cô, sắc mặt không cảm xúc hỏi một câu: “Cô là gì với con trai tôi?”