Cát Quẻ

Chương 203: Vả mặt trong phủ



Bá phủ có nha hoàn trước một bước bẩm báo Ninh đại nương tử, lúc này Ninh đại nương tử cũng đã đứng chờ ở chỗ cửa tròn.

Hai bên làm lễ gặp mặt, Quý nhị cô nương nói: "Ninh tỷ tỷ quá khách khí. Hôm nay nóng như vậy, Ninh tỷ tỷ còn tự mình tới cửa đón tiếp."

Ninh đại nương tử sinh ra lớn lên ở chiến trường, năm ấy chín tuổi hiểu chuyện mới theo người nhà trở lại kinh thành, Ninh Bá phủ mới được danh hiệu Bá phủ tôn quý.

Nàng ấy tuy là nữ nhi duy nhất trong nhà, nhận hết sự yêu thương của cha mẹ ca ca, tính tình sang sảng hào phóng như cũ: "Chúng ta là thân thích, chư vị muội muội qua cửa làm khách, ta không ở cửa trong nghênh đón các muội muội đã là không nên. Nếu giờ phút này ta còn muốn đợi trong phòng chờ các muội tới, chẳng phải là ngay cả đạo đãi khách cũng không có?" Theo sau nàng nhoẻn miệng cười: "Mau tiến vào, bên ngoài còn nắng nóng. Hôm nay Đồng đại nương tử, Tô tam nương tử, còn cả Tần nhị nương tử đều ở trong viện ta, ta giới thiệu cho các muội."

Mọi người theo nàng ấy một đường vừa ngắm cảnh sắc ven đường vừa đi vào trong.

Vào sâu thêm mấy phần trong Hạnh Viên, tại đình viện có ba vị nương tử ngồi dưới giàn hoa, đang trò chuyện rất vui vẻ. Nơi này bóng cây tươi tốt, phồn hoa tựa gấm, bàn đá bạch ngọc đặt dưới bóng cây, chỉ xem liền cảm giác mát mẻ thích thú.

Ninh đại nương tử đứng dưới bóng cây giới thiệu hai bên cho nhau.

Làm lễ thấy mặt, Tô tam nương tử nhìn Quý Tứ, Quý Lục cười nói: "Tứ nương tử cùng lục nương tử Quý phủ và ta với Đồng đại nương tử đã nhận thức nhau."

"Ồ?" Ninh đại nương tử nói: "Các ngươi khi nào gặp qua?"

Tô tam nương tử nói: "Còn không phải ở tiệc ngắm hoa lần đó ở phủ Trưởng công chúa. Ta nói, lần đó Trân tỷ nhi cô không đi thật là đáng tiếc." Nàng nhìn Quý Vân Lưu bỗng nhiên nhoẻn miệng cười, mang theo một tia quỷ dị: "Vì có Quý lục nương tử, tiệc hoa ngày ấy thật đúng là náo nhiệt hiếm có!"

Vì người này lần trước đã nói không lựa lời, từng hỏi đến Trương nhị lang một lần. Hiện giờ nàng ta lộ ra tươi cười như vậy, lời nói lại là nghe như thế nào đều không đúng. Trong lòng Quý Vân Vi căng thẳng, duỗi tay âm thầm nắm lấy tay Quý Vân Lưu.

Quý Vân Lưu cười cười, nhìn Tô tam nương tử: "Ta chẳng qua là đến phủ Trưởng công chúa làm khách, nếu Trưởng công chúa nghe được Tô tam nương tử khen ngợi tiệc ngắm hoa ngày ấy như vậy, nhất định trong lòng đặc biệt vui vẻ."

Tô tam nương tử đột nhiên biến sắc. Lúc trước ở phủ Trưởng công chúa lấy Hoàng Thượng uy hiếp chính mình, hiện giờ lại lấy Trưởng công chúa uy hiếp chính mình, người này... Rốt cuộc nơi nào tốt? Lại được Hoàng Thượng tứ hôn cho Thất hoàng tử!

Ninh đại nương tử nghĩ đến lúc trước Tô tam nương tử ở nơi này của chính mình đĩnh đạc mà nói chuyện Quý Lục được Hoàng Thượng tứ hôn, Trang tứ cô nương cùng Trương nhị lang không màng thể diện ở trước mặt mọi người xấu mặt, nhíu mày, trong lòng có một tia không vui.

Đối với người nói chuyện thị phi của người khác sau lưng, nàng vốn không thích. Vì Tô tam nương tử là bằng hữu tốt nhất của Đồng đại nương tử, mà Đồng đại nương tử lại là cô em chồng sau này của nàng, nàng lúc trước cũng liền nhẫn nhịn. Mà nay, vị Tô tam nương tử này thế nhưng còn muốn các tiểu nương tử khác nói móc người ta? Tiểu nương tử thích nói chuyện thị phi của người khác như vậy, nàng sau này vẫn là cách xa một chút.

"Chúng ta đừng đứng, đứng quá khiến người mệt mỏi..." Tần nhị nương tử bên cạnh nhẹ nhàng mở miệng, liếc nhìn Quý Lục một cái, cười cười: "Lục nương tử đừng để ý, Tô tam nương tử chỉ là trong lòng ghen tỵ với cô, có chút không vui mà thôi, cũng không có gì ghê gớm."

Nàng thốt ra lời này, quả thực không khác gì ở trước mặt mọi người hung hăng cho Tô tam nương tử hai bạt tai.

"Tần nhị nương tử!" Tô Tam sắc mặt vừa đỏ bừng lại xanh mét, tới tới lui lui biến hoá mấy phen: "Cô, cô đây là có ý gì!"

Tần nhị nương tử biểu tình nhàn nhạt như cũ, giọng nói nhẹ nhàng như cũ: "Đó là ý Tô tam nương tử vừa mới nghe được kia."

"Cô, cô..." Tô tam nương tử lớn như vậy, còn chưa từng mất mặt như vậy. Giọng nàng ta bừng bừng, phổi đều sắp nổ, lại không phun ra được một câu. Nàng giậm chân một cái, sau khi oán hận liền trực tiếp chạy.

Chỉ thời gian mấy nhịp thở, làm các tiểu nương tử khác bên cạnh toàn bộ nhìn đến trợn mắt há mồm. Ngay cả Quý Vân Lưu cũng nhướng mày. Vị tôn chất nữ này của sư huynh Tần vũ nhân chính mình, quả nhiên không giống người thường, tương lai tất thành nghiệp lớn!

Ninh đại nương tử dường như sớm biết tính tình của Tần nhị nương tử. Nàng nhìn Tô tam nương tử chạy xa, khẽ thở dài: "Thiên Lạc, ngươi đây là hà tất."

Đồng đại nương tử lúc này mới hoàn hồn, biết được bạn thân của chính mình chạy, vội vàng hành lễ: "Đại tẩu, muội đi xem tam nương tử."

Hai người toàn bộ rời đi, Tần Thiên Lạc lại vẫn là mặt than: "Ta chỉ cảm thấy cô ta rất phiền người, định khiến cô ta rời đi sớm chút mà thôi, không có ý khác." Nói xong, nàng tự mình ngồi xuống bên cạnh bàn đá trắng, ngẩng đầu cười: "Ta nói chuyện tương đối trực tiếp, chê cười."

Các tiểu nương tử Quý phủ sôi nổi nói câu: Nơi nào, nơi nào.

Trong lòng lại đều nghĩ: Tuyệt đối không thể đắc tội vị Tần nhị nương tử này!

Vì là tới thêm trang, mọi người đưa lễ của chính mình lên, lại thoáng trò chuyện vài câu, cũng liền đứng dậy cáo từ. Vốn đang có thể nói nhiều một chút, nhưng lúc trước mọi người đều nhìn thấy Tần nhị nương tử "Trực tiếp", liền sợ chính mình là người bị "Trực tiếp" tiếp theo, tự nhiên không dám ở lâu.

Trở về sân chính mình, Quý Tứ ở chung một sân với Quý Vân Lưu lại đây, nói với nàng chút việc nhà. Nói đến Tần nhị nương tử hôm nay nhìn thấy, tứ nương tử thở dài: "Người ta đều nói Tần nhị nương tử tính tình sáng sủa, có gì nói đó, cũng không vì thân phận sắc mặt của người khác mà nói lời trái lương tâm, hôm nay vừa thấy thật đúng là... Ta thật ra rất thích cô ấy, chỉ là nghe nói thân thể cô ấy không tốt... Chỉ vì thân thể cô ấy không tốt, từ nhỏ đã được Hoàng Thường chấp thuận cho cô ấy ở bên người ngự y học y lý."

Quý Vân Lưu dù không phải người bản địa, ở trong trí nhớ nguyên chủ cũng có đoạn tư liệu về vị đích nữ trong nhà Tần tướng này.

Nữ nhi Tần phủ ít ỏi, trong phủ ngoại trừ nhị nương tử, giống như Ninh Bá phủ cũng đều không có những tỷ nhi khác. Ca nhi thật ra có tổng cộng bốn người.

Đại nữ nhi của Tần tướng sinh ra tới bốn tuổi liền chết non, về sau phu nhân Tần tướng lại không sinh được nữ nhi, một hơi sinh ra ba vị ca nhi, mới lại có được một nữ. Tần nhị nương tử sinh ra cũng là từ bệnh nặng bệnh nhẹ không ngừng. Tần tướng tuổi già được nữ nhi, coi như bảo bối, trực tiếp nhờ đại bá Tần vũ nhân viết sổ con, hy vọng nhị nữ nhi có thể cùng ngự y trong cung học tập y lý.

"Tần nhị nương tử cát nhân thiên tướng, là tướng trường thọ, tỷ tỷ đừng lo lắng." Quý Vân Lưu nhẹ nhàng cười: "Chỉ là thân thể nhị nương tử yếu ớt chút, bồi dưỡng liền có thể khoẻ mạnh."

Người nọ trán rộng no đủ, mép tóc chỉnh tề, xương lông mày cao thấp tương đồng, mũi cao khoé miệng không cười cũng nâng lên, xác thật không phải người đoản mệnh. Đại khái Tần vũ nhân cũng biết điểm này, mới không làm pháp tục mệnh cho nàng ấy.

Quý Tứ nghe Quý Lục nói như vậy, bỗng nhiên nghĩ đến lúc trước, khi chính mình cùng Quý Lục chạy trốn, nàng ấy từ túi tiền móc ra giấy vàng đạo phù...

"Lục tỷ nhi," Quý Vân Vi nhìn túi tiền treo bên hông của nàng ấy: "Ở thôn trang hai năm, làm muội chịu khổ."

Ở trong lòng tứ nương tử, cảm thấy Quý Lục nhất định là chịu khổ nhiều, mới trong vòng hai năm đến núi Tử Hà cầu được rất nhiều đạo phù cùng đồ tướng thuật dùng để hộ thân.

Quý Vân Lưu không biết tứ nương tử tự mình bổ não. Nàng chỉ là cười cười, không tiếp tục đề tài hai năm ở thôn trang này.

Hai người đang nói chuyện, người chính viện lại đây bẩm: Ninh phu nhân mời chư vị tiểu nương tử đến sảnh Tây chính viện dùng bữa tối.

Ngày mai là ngày đại hỉ, hôm nay bằng hữu thân thích của nhà gái sôi nổi qua phủ thêm trang, Ninh Bá phủ tự nhiên cũng phải bày tiệc rượu ngon khoản đãi mọi người.

Trong chính viện tổng cộng đặt mấy bàn tiệc, nữ quyến ngồi ở sảnh Tây, nam quyến ngồi ở sảnh Đông.

Tống Chi Hoạ đang nghe nha hoàn bẩm báo. Nàng ta cố ý tắm gội thay quần áo, mặc vào váy áo phấn điệp đã sớm chuẩn bị tốt.

Khi ra cửa, nàng còn bị Quý Thất thấy, cười một phen: Tống tỷ tỷ hôm nay thật đều muốn véo ra nước.