Cát Quẻ

Chương 216: Mọi người cùng nhau



Thái Tử Phi vốn không muốn đi, nhưng thấy Thái Tử nhìn chằm chằm không chớp mắt một ca cơ đang nhẹ nhàng múa bên trong, sắc mặt trầm xuống, đứng dậy đi hướng về đình Sương Mù.

Đổng thị cùng Cảnh Vương thành thân mới mấy tháng, giao tình với Thái Tử Phi không sâu, vốn cũng không muốn đi. Chỉ là nàng ta vừa chuyển mắt, không biết khi nào không thấy bóng dáng Cảnh Vương, trong cổ họng hừ nhẹ một tiếng, đứng lên, mang theo nha hoàn cùng đi về hướng đình Sương Mù.

"Vũ kĩ vóc dáng nho nhỏ, xếp hàng thứ ba tên gọi là gì?" Thái Tử xem vũ kĩ ở đằng trước đang nhảy phi tiên nhập thần, đầu cũng không chuyển hỏi thái giám đứng bên cạnh chính mình.

Thái giám nhẹ giọng nói: "Nô tài cũng không biết, lúc này liền đi tìm người Giáo phường tư hỏi một chút?"

Yến hội hoàng gia như này, Hộ Bộ phụ trách chi bạc, Công Bộ phụ trách dựng đài cùng đình Rồng, còn lại hết thảy giao cho Lễ Bộ. Giáo phường tư cũng thuộc về Lễ Bộ cai quản.

"Đi đi đi, hiện tại liền đi hỏi một chút..." Giữa lúc Thái Tử xua tay với thái giám, thấy vũ kĩ kia ánh mắt mê hoặc, vứt một cái liếc mắt lại đây cho chính mình, cả người đều mềm, nằm liệt trên ghế. Đêm nay phải sai người Giáo phường tư đưa người đến Đông Cung!

Trang tứ cô nương vừa vào vườn, dạo qua một vòng, lại chuyển một vòng, sau khi thấy người, hai mắt nhìn chằm chằm Quý Vân Lưu. Nếu không phải nơi này quá nhiều người, dưới ánh mắt công chúng, nàng ta chỉ sợ cũng muốn đi theo bên người Quý Vân Lưu.

Tiểu nương tử các nhà thấy Trang tứ cô nương, đều phải dùng khăn che miệng, thấp giọng cười một tiếng. Người ở xa một chút chỉ trỏ sau lưng, đều phải nói một câu: Nhìn kìa, tứ nương tử phủ Trang Quốc công.

Nhưng Trang tứ nương tử hoàn toàn chưa từng nghe vào, trong mắt chỉ có Quý Vân Lưu. Chờ đến khi bắt đầu tiệc chúc thọ Hoàng Hậu, Quý Lục được mời đến đình Rồng, Trang Nhược Nhàn ngồi ở vị trí chính mình, âm thầm cắn răng xì một tiếng khinh miệt. Quý Lục người như vậy, thật là hai mặt. Lén lút không biết xấu hổ không cần da mặt hẹn gặp Trương nhị lang như vậy, đầu này lại ở trước mặt mọi người ra vẻ hiền huệ đoan trang!

Trương nhị lang ở trong số nam quyến bị bạc đãi. Những nhi lang có quan hệ tốt với hắn trước đó, sau khi biết hắn bị đoạt công danh, toàn bộ cách hắn càng xa càng tốt.

Hắn một thân cô độc quạnh hiu đứng dưới tàng cây hạnh hoa rơi rơi, ngửa đầu trông về Nhị hoàng tử đằng trước, chờ Nhị hoàng tử phái người tới nói cho hắn, lần này tìm hắn tới tiệc Hạnh Hoa là có phân phó gì. Hiện giờ, chỗ có thể trông cậy duy nhất của hắn chỉ có Nhị hoàng tử!

Đợi không bao lâu, Trương nhị lang chờ tới Tạ Phi Ngang vẻ mặt tươi cười ấm áp: "Trương nhị thiếu, ngươi một mình đứng dưới tàng hoa hạnh, là đang đợi người sao?"

Trương nhị lang xoay người, nhìn thấy Trạng Nguyên đề danh bảng vàng. Trên mặt hắn ta gió xuân đắc ý làm lòng Trương Nguyên Hủ nổi lên tràn đầy chua xót.

Trương nhị thiếu ấp úng nói: "Tạ Trạng Nguyên có lễ. Phần sách lược kia của Trạng Nguyên tại hạ ngày đêm đọc kỹ, phía trên thật là từng chữ châu ngọc, không hổ là văn chương được Hoàng Thượng dán trên bảng vàng cho học sĩ thiên hạ chiêm ngưỡng."

Nếu có thể tham gia kỳ thi hội, áng sách lược thi đình này, chính mình viết ra cũng có thể không phân cao thấp với Trạng Nguyên... Nhưng mà chính hắn lại bị đoạt công danh mà hắn lấy làm tự hào nhất.

"Nơi nào nơi nào..." Tạ Phi Ngang lập tức đáp lễ cười nói: "Tại hạ không dám nhận. Trương nhị thiếu nếu không đợi người, chúng ta đi bên kia một chút, thế nào? Tô Bảng Nhãn, Quân Thám Hoa bọn họ ở bên kia ngâm thơ làm văn đấy, chúng ta cũng đi tụ hội náo nhiệt..."

Cơ hội kết giao với Trạng Nguyên như thế đối với Trương nhị lang mà nói cực kỳ hiếm có. Nhưng hắn nghĩ lại, Tạ Tam và Thất hoàng tử quan hệ không cạn, hắn liền cẩn thận mở miệng cự tuyệt nói: "Tại hạ ở đây xác thật đang đợi một người, sợ là phải cự tuyệt ý tốt của Tạ tam thiếu."

Tạ Phi Ngang không ngại chút nào, nói câu "Ta đây liền không làm phiền" xoay người liền đi. Hắn đi đến nơi xa một chút, cúi đầu nói với gã sai vặt trong vườn: "Trương nhị thiếu gia chờ sốt ruột, đưa tin tức qua đi."

Một lát sau, Trương nhị lang thu được một lời nhắn: "Gia nói giờ Tuất, gặp nhau tại đình Sương Mù."

Trương nhị lang nhìn sắc trời, cách giờ Tuất chỉ sợ cũng không còn sớm. Hắn sửa sang xiêm y, thừa dịp mọi người không chú ý, liền đi về hướng đình Sương Mù.

Nhị hoàng tử ở trong vườn dạo nửa vòng, thấy thị vệ hướng hắn gật đầu ý bảo bốn phía không ai chú ý, mới khom người chui vào một toà núi giả lớn bên cạnh sông Khúc.

Thấy Sở đạo nhân mặc đạo bào màu vàng, hắn xoay người, phất tay bảo Trương Hoà canh gác bên ngoài, chính mình hỏi Sở đạo nhân: "Như thế nào?"

Sở đạo nhân trước đó đã lập đàn, bên trên các loại pháp khí Đạo gia đều đầy đủ. Hắn chấp kiếm gỗ đào, dựng phía sau người, hành lễ với Cảnh Vương: "Điện hạ, lần trước bần đạo bị Đạo pháp của Tần vũ nhân gây thương tích, chỉ sợ Đạo pháp lần này không nắm chắc mười phần..."

Lưới trời tuy thưa nhưng khó lọt. Sở đạo nhân trước đó ở trên núi cao làm Đạo pháp muốn lấy mạng Quý Vân Lưu, đầu tiên là gặp Quý Vân Lưu đạo pháp cao thâm hơn hắn, phản phệ một chiêu, sau đó lại gặp Tần vũ nhân, đạo pháp bị phá giải phản phệ tu vi, suýt nữa liền mất mạng tại chỗ. Hắn dẫn theo một hơi cuối cùng, trở về tu dưỡng hơn một tháng, rốt cuộc khôi phục một ít nguyên khí. Rồi sau đó lại bị Nhị hoàng tử kéo qua mượn vận, hắn thật sự đầy miệng khổ mà không nói nên lời.

Nhị hoàng tử lên tiếng chặn đứng lời hắn ta: "Sở đạo nhân, ngày đó chính là ngươi nói, hoàng cung long khí tận trời có tiên gia phù hộ không thể làm pháp. Ngươi lại nói Hoàng Đế là mệnh chân long, cũng không có cách nào mượn vận. Được, Thái Tử là trữ quân, cũng không thể làm pháp, ngay cả thất ca nhi thân mang mây tía cũng không được!" Hắn chỉ tay ra ngoài, giọng điệu chân thật đáng tin: "Hiện giờ người xuất cung rồi, chân long linh tinh này, bổn vương hết thảy nghe ngươi không để ngươi đi mượn vận... Nếu ngươi lại ra sức khước từ, cẩn thận bổn vương lấy đầu ngươi!"

Sở đạo nhân run giọng muốn giải thích: "Hoàng Hậu nương nương đồng dạng là phượng thể cao quý... Dù xuất cung, cũng là quý nhân. Nếu làm pháp mượn vận, bần đạo, bần đạo chỉ sợ trở ngại vận mệnh quốc gia Đại Chiêu..."

Ích lợi đặt ở trước mắt mới kêu ích lợi. Nhị hoàng tử vung tay áo, lạnh lùng hừ một tiếng: "Chuyện tới hiện giờ, ngươi thế nhưng nói với bổn vương vận mệnh quốc gia Đại Chiêu? Trang thị một nữ nhân như thế nào liền liên quan đến vận mệnh quốc gia? Ngươi đừng quên, Hoàng Hậu từ cửa chính hoàng cung nâng tiến vào, chỉ có mẫu hậu ta Uyển Hoàng Hậu!"

Sở đạo nhân không cách nào thuyết phục Cảnh Vương, đành phải mời y ra hang động trong núi giả, chính mình làm pháp. Lần này Cảnh Vương không đi, hắn nhất quyết phải đứng một bên tự mình theo dõi!

Trang Hoàng Hậu bị mượn vận số, Trang tứ gả cho Trương Nguyên Hủ, khiến Trang gia loạn thành một đoàn... Thất hoàng tử sau này không có giúp đỡ, tựa như chim nhỏ bị chặt đứt cánh chim, không thể bay được.

Người như vậy, có thực lực lại không thể ra sức vì chính mình, tự nhiên là diệt trừ càng sớm càng tốt.

...........

Thái giám La Tường rất nhanh từ Giáo phường tư tìm được tin tức, trở về thấp giọng bẩm báo với Thái Tử: "Điện hạ, vũ kĩ kia tên là Liên Hoa. Khi nô tài đi lúc nãy, vừa lúc gặp gỡ Liên Hoa cô nương, nô tài..." Hắn vuốt một chồng ngân phiếu trong tay áo vừa thu được từ Liên Hoa kia, thấp giọng cười nói: "Liên Hoa cô nương mời điện hạ đến đình Sương Mù gặp mặt một lần ạ. Sắc trời tốt như vậy, điện hạ có muốn đi gặp giai nhân một lần?"

Liên Hoa muốn vào Đông Cung cũng thật chuẩn bị đầy đủ. La Tường mới vừa rồi trên đường trở về trộm liếc nhìn số lượng ngân phiếu một cái, ước chừng hai ngàn lượng!

Chẳng qua là chuyển lời, để người gặp được Thái Tử một lần mà thôi, hắn tự nhiên vui mừng cầm bạc làm chuyện không cần tốn nhiều sức này.