Cát Quẻ

Chương 268: Sinh thần Thái Tử



Mục Vương tới kinh thành ngày thứ hai liền đi theo Trịnh Thượng Thư Hộ Bộ cùng nhau lâm triều.

Trong chư vị hoàng tử, chỉ có Thái Tử, Nhị hoàng tử, Thất hoàng tử mới có thể lên triều nghe báo cáo và quyết định sự vụ. Hiện giờ Nhị hoàng tử bị Hoàng Đế trách cứ ở trong phủ hối lỗi, có thể vào triều sớm chỉ còn Thái Tử và Mục Vương.

Trong triều hướng gió biến động, ngay cả ngôn luận của quan văn Ngự sử trên Kim Loan Điện cũng đều ít đi rất nhiều.

Một ngày này khi lâm triều, Duyên Phúc dưới ánh mắt của Hoàng Đế, liền kêu hai lần "Có việc khởi tấu, không có việc bãi triều", nhưng trong triều như cũ không người đề cập tới thời tiết nóng bức sẽ gây ra việc hạn hán.

Sau khi hạ triều, Hoàng Đế trở lại Nam thư phòng, trực tiếp ném đổ chung trà cung nhân dâng lên, trong cơn giận dữ: "Mỗi người lấy bổng lộc triều đình, lại chỉ lo việc riêng không thay dân chờ lệnh, một đám thùng cơm! Tất cả đều là một đám thùng cơm!"

Trong thư phòng, thái giám cung nữ phần phật quỳ đầy đất.

Duyên Phúc quỳ xuống đất lạy một cái, cúi người sợ hãi nói: "Hoàng Thượng, xin ngài bớt giận. Có lẽ do thiên tai chưa phát sinh, chỉ là Tần vũ nhân biết trước, cho nên trong triều không người nhắc tới việc hạn hán."

Hoàng Đế nhìn chung trà sứ men xanh vỡ vụn trên mặt đất, sắc mặt âm trầm: "Truyền Thống Lĩnh thị vệ Ninh Mộ Hoạ tới gặp trẫm!"

Ninh Mộ Hoạ vào thư phòng, Hoàng Đế ngồi sau án thư, đã bình phục nỗi lòng: "Ninh Thống Lĩnh, trẫm có việc khẩn muốn ngươi đi làm. Việc này liên quan đến an nguy của lê dân Đại Chiêu lại liên quan hướng lòng của triều thần. Sự việc quan trọng, ngươi là người đứng đầu trẫm tin tưởng, chuyện này giao cho ngươi không cho phép có bất cứ sai lầm gì."

Ninh Mộ Hoạ quỳ xuống đất đáp lời: "Thần nhất định đem hết toàn lực, đến chết mới thôi."

Hoàng Đế vì thế cầm thư của Tần vũ nhân, làm thái giám trực tiếp giao cho Ninh Mộ Hoạ: "Trẫm muốn ngươi tức khắc khởi hành, suốt đêm chạy đến Giang Hạ, nhìn xem chuyện này có phải như lời Tần vũ nhân hay không. Nếu thật sự có chuyện lạ, ngươi lại cẩn thận nhìn xem Tri Huyện nơi đó và Tuần Án Trung Nguyên xử lý việc này thế nào. Sự tình quan trọng, ngươi nhất thiết không thể lộ ra thân phận của ngươi. Nếu trên đường có người âm thầm theo dõi, ngươi nên biết được nên làm thế nào chứ?"

Ninh Mộ Hoạ không ngẩng đầu: "Thần biết được, hạ thần nhất định cẩn tuân ý chỉ Hoàng Thượng."

Hoàng Đế "Ừm" môt tiếng, làm thái giám lại đưa lên một tấm lệnh bài thiếp vàng: "Tấm kim bài thánh chỉ này ngươi cầm lấy, thấy lệnh bài như trẫm đích thân tới."

Sau khi Ninh Mộ Hoạ tạ ơn lãnh chỉ, trực tiếp rời đi về phủ, hơi thu thập một chút. Khi vào đêm canh ba, một người mang theo tâm phúc ra khỏi kinh thành.

Ninh thế tử rời kinh không khiến người có lòng chú ý. Ngày hôm sau, phủ Ninh Bá truyền đến chính là tin Ninh Mộ Hoạ vì luyện võ gãy tay xin nghỉ.

Liên tục hai ngày lâm triều, sắc mặt Hoàng Đế Đại Chiêu đều âm trầm đáng sợ. Đặc biệt là rất nhiều ngôn luận của Nội Các đại thần Tô Kỷ Hi đều bị Hoàng Đế vô tình bác bỏ. Chúng thần trong triều lòng người hoảng sợ, sôi nổi cảm thấy hướng gió triều đình muốn thay đổi.

Lần này Mục Vương từ núi Tử Hà về kinh, nguyên bản còn muốn ở phủ Mục Vương bày tiệc mời khách. Yến hội này lấy cớ vì trong phủ còn đang tu sửa, lại vì chậm lại thời gian vào lúc đầu sóng ngọn gió này, dường như còn có ý tính toán xa xa không hẹn.

Toàn bộ kinh thành ở trong nghi kỵ, hướng gió trên triều vi diệu như vậy, nghênh đón sinh thần của Thái Tử Ngọc Tranh.

Lúc trước, dù cho mỗi người đều biết được quan hệ của Thái Tử và Thái Tử Phi không hoà hợp, nhưng mỗi năm sinh thần Thái Tử đều sẽ tổ chức lớn ở Đông Cung. Năm nay, Thái Tử và Nhị hoàng tử trở mặt, Ngọc Tranh hiên ngang lẫm liệt cự tuyệt bạc mà Cảnh Vương tặng lại đây tính toán giải hoà. Thái Tử bất cẩn khiến trong túi ngượng ngùng, đành phải đem yến hội lần này hoàn toàn giao cho Thái Tử Phi Tô thị.

Tô thị là đích trưởng nữ Tô gia dốc hết sức lực dưỡng ra, trước khi gả cho Thái Tử liền dốc sức quản lý nội trợ Tô phủ đã lâu. Lần này tiệc sinh thần của Thái Tử cũng bố trí rất sinh động.

Quý nhân kinh thành đông đảo, yến hội càng là một ngày tiếp nối một ngày. Chỉ cần ngươi nguyện ý, mỗi ngày đều có thể đi các phủ tham gia yến hội. Hiện giờ vì địa vị trong triều của Thái Tử củng cố, yến sinh thần lần này mọi người đều không dám chậm trễ, sớm đã đến.

Quý Vân Lưu nói gì đi nữa, sau này chính là đệ tức* của Thái Tử, ngày này về tình về lý đều chỉ có thể sớm trình diện.

*Đệ tức: em dâu

Thái Tử Phi suy nghĩ chu toàn. Thời tiết mỗi ngày nóng bức, làm tiểu nương tử các nhà tụ hội trong thuỷ đình dưới bóng râm giàn hoa. Thuỷ đình tinh xảo, dưới bóng râm giàn hoa bố trí chậu băng, dù tại tiết trời nóng bức cũng là mát mẻ như thu.

Các tiểu nương tử dưới giàn hoa nói cười sôi nổi, nói tới cười đi, không biết ai ngẩng đầu lên nghĩ ra chủ ý lấy nắng hè chói chang vẽ tranh làm thơ.

Ở Đại Chiêu, quân tử tập lục nghệ, nữ tử cũng muốn biết cầm kỳ thi hoạ thêu hoa. Đề nghị như vậy vừa đưa ra, các cô nương ngực có cẩm tú bụng giấu châu ngọc đều vỗ tay trầm trồ khen ngợi, mỗi người duỗi dài cổ nôn nóng lại an tĩnh chờ đợi.

Yến hội trong kinh thật ra rất nhiều, nhưng cơ hội có thể "Một trận thành danh" lại không nhiều lắm. Giống như đại nương tử Đồng gia, sở dĩ có thể được người xưng là đệ nhất mỹ nhân kinh thành, còn không phải bởi vì trên tiệc mừng thọ của Hoàng Hậu một năm trước, vì trong miệng nàng ngâm một bài từ mừng thọ mà thành danh?

Hiện giờ yến hội Đông Cung, lại là thời cơ rất tốt danh lợi cùng thu cho bao nhiêu nữ tử có tài. Khuê dự thanh danh khổ tâm kinh doanh, sao có thể bỏ qua!

Ước chừng trong chốc lát, nha hoàn Đông Cung bưng nghiên mực tứ phương, bút lông sói và giấy Tuyên Thành đi lên, dưới bóng râm dựng bàn dài, cho nhóm quý nữ vẽ tranh viết thơ từ.

Thái Tử Phi đứng đằng trước cười tươi đẹp: "Hôm nay trong vườn hoa sen nở rộ, chư vị tiểu nương tử liền lấy hoa sen làm đề đi. Các ngươi vẽ tranh hoặc làm thơ từ đều có thể, lấy nửa canh giờ làm thời hạn, được chứ?"

Chúng tiểu nương tử gật đầu tán thưởng.

Thái Tử Phi ra đề mục xong liền về phòng khách phía Tây tiếp đón Cáo mệnh phu nhân các nhà.

Các tiểu nương tử toàn bộ chuẩn bị mở ra thân thủ.

Khi đẩy ra giấy Tuyên Thành chấp bút, Tô tam nương tử vừa chuyển đầu, nhìn thấy Quý Vân Lưu ngồi dưới giàn nho cách chính mình không xa, tự lo ăn đồ lạnh. Trên mặt nàng không có thần sắc nóng lòng muốn thử, chỉ bình tĩnh không gợn sóng, rất có vài phần ý thanh cao như hạc trong bầy gà.

Tô tam nương tử chuyển mặt hứng thú cười nói: "Quý lục nương tử, nơi này của ta còn có chỗ, không bằng cô tới nơi này của ta vẽ tranh?"

Lúc trước nàng ta vì bị Tần nhị nương tử nói trúng tâm sự, liền cùng Đồng đại nương tử đi đến biệt viện giải sầu, lại không nghĩ ngược lại ở núi Tử Hà nhìn thấy tình cảnh Thất hoàng tử kéo tay Quý Vân Lưu, còn tự tay thay nàng bung dù. Nàng ta vốn tưởng rằng Thất hoàng tử chỉ là ngại thánh chỉ của Hoàng Đế, ngày ấy mới ở phủ Trưởng công chúa trước mặt mọi người nắm tay nàng. Mà hoá ra... Tưởng tượng đến Quý Vân Lưu sau này sẽ gả cho Thất hoàng tử, Thất hoàng tử sẽ che chở đầy đủ cho nàng, hận ý đáy lòng của Tô tam nương tử cả ngăn cũng ngăn không được.

Quý Vân Lưu nghe thấy âm thanh, ngẩng đầu, thấy Tô tam nương tử bàn tay trắng đang chấp bút nhìn chính mình, nàng quấy hạnh nhân lạnh trong chén hai cái, cười tươi sáng: "Không cần, đa tạ ý tốt của Tô tam nương tử."

Tô tam nương tử không bỏ bút trong tay xuống, nàng ta xoay người, âm thanh lớn hơn một chút: "Ngày đó ở phủ Trưởng công chúa, ngay cả thánh chỉ của Hoàng Thượng đều nói lục nương tử và Thất hoàng tử là trời đất tạo nên. Như thế lục nương tử nhất định tài nghệ lợi hại. Hôm nay hiếm có, lục nương tử không bằng làm chúng ta mở rộng tầm mắt một chút, xem sự khéo tay của lục nương tử một chút."

Một lời này vừa nói ra, những tiểu nương tử đã chọn bút lông sói tiện tay sôi nổi quay đầu nhìn lại đây. Thất hoàng tử phi sau này, mọi người thật đúng là chưa nhìn qua tài nghệ của nàng.