Cát Quẻ

Chương 272: Chờ ta trở lại



"Vân Lưu." Ngọc Hành nâng mắt lên, vươn tay lại nắm lấy tay Quý Vân Lưu: "Mấy ngày trước ta đã xin phụ hoàng đi Nam Hạ tuần tra việc thiên tai. Nếu Ninh Mộ Hoạ về kinh, việc khô hạn Giang Hạ là thật, nếu phụ hoàng không có người được chọn thích hợp, ta ước chừng sẽ đi Trung Nguyên. Chuyến này vừa đi sợ là phải mấy tháng không thể về kinh."

"Thất gia đây là vì dân xin lệnh, nước lấy dân làm vốn, dân lấy an làm gốc, chuyện này Thất gia xác thật hẳn làm gương cho binh sĩ, không thể thoái thác." Quý Vân Lưu trở tay nắm lấy ngón tay Ngọc Hành: "Ra ngoài cửa, Thất gia nhất định phải chăm sóc chính mình thật tốt, ta ở chỗ này chờ Thất gia trở về."

Ngọc Hành dùng một đôi mắt đen nhánh, lẳng lặng nhìn nàng.

Người này đến từ "Ngoài mây trắng", người này chưa bao giờ cự tuyệt hắn bất cứ việc gì. Hắn từng ở nơi thôn trang nói muốn cưới nàng, nàng liền nói giang sơn tú lệ của thiên hạ chúng ta cùng nhau đi ngắm. Hắn nói hắn muốn ngồi lên vị trí chí tôn, nàng nói ta chờ mũ Hậu của ngài. Hiện giờ hắn nói muốn đi nơi thiên tai cứu tế nạn dân, nàng nói ta ở chỗ này chờ ngài trở về...

Ngàn chữ vạn lời, Thất hoàng tử giờ phút này đều không thể nói ra. Hắn nắm lấy tay Quý Vân Lưu thật mạnh, rốt cuộc hoãn giọng nói: "Chờ ta trở lại."

Quý Vân Lưu ngẫm nghĩ, nói: "Khi Thất gia đi nơi thiên tai Trung Nguyên, nhớ rõ mang theo cây hoa la dơn kia."

Ngọc Hành đã nhiều ngày vẫn luôn đặt tâm tư trên việc khô hạn cùng ôn dịch Giang Hạ, hoa la dơn từ núi Tử Hà nâng tới hắn như cũ dùng giấy vàng dán lại, đặt trong chính viện, thật đúng là không nghĩ tới muốn mang hoa la dơn đi Trung Nguyên.

Thấy Ngọc Hành khó hiểu nhìn chính mình, Quý Vân Lưu giải thích nói: "Hoa la dơn tu luyện đã lâu, đã mở linh thức, Thất gia một mình ở xa, ta không quá yên tâm. Có nó ở bên cạnh, nếu gặp phải việc nguy hiểm, nó cũng có thể thay Thất gia chắn một chút. Thất gia tuyệt đối nhớ rõ cần mang theo nó."

Nói, Quý Lục lại từ trong túi tiền móc giấy vàng ra: "Nếu nó nghịch ngợm không nghe lời, Thất gia liền đặt đạo phù trên chổi lông gà đánh nó một trận là được, đừng xuống tay lưu tình, đánh không chết nó đâu."

Ngọc Hành: "..."

Cảm động vừa rồi bỗng nhiên liền tan thành mây khói.

.......

Thái Tử vốn dĩ muốn ngày thứ hai sau yến sinh nhật liền đi xin Hoàng Đế làm chủ, nghênh tam tỷ nhi Tô gia vào cửa. Nhưng mỗi lần khi lâm triều, xem Hoàng Đế nổi giận đùng đùng, đặc biệt bộ dáng rõ ràng chán ghét Tô đại nhân, đành phải lại nhịn xuống.

Khi rời triều, Thẩm đại nhân đã nhận chức tại phủ Chiêm sĩ theo Thái Tử cùng nhau rời đi.

Thẩm đại nhân từ sau khi được cháu ngoại gái của ông ta giải cổ, cả ngày toàn thân sảng khoái, ngay cả viện của tiểu thiếp nâng tiến vào nhà trước kia cũng không đi. Sau khi rời nha môn liền đến chỗ Thẩm phu nhân, cùng nhau dùng bữa tối cùng nhau đi ngủ. Thẩm phu nhân cảm thấy Thẩm đại nhân lần thay đổi này, Quý Vân Lưu cũng có công lao, danh mục quà tặng đưa đến Quý phủ kia rất dài, thường thường còn muốn đích thân đến Quý phủ thăm hỏi, làm biểu hiện Thẩm phủ coi trọng Quý Vân Lưu.

Thẩm đại nhân nhìn Thái Tử đầy mặt u sầu, hoài nghi nói: "Điện hạ hôm qua vừa qua sinh thần, hôm nay liền đầy mặt ưu sầu, là vì hôm qua không tận hứng?"

Đổng Chiêm sĩ đi rồi, tới một Thẩm Chiêm sĩ. Có điều Thẩm Chiêm sĩ không hổ làm Tri Phủ nhiều năm bên ngoài, kiến thức rộng rãi lại khiêm tốn có lễ. Thẩm Mạc Uy khiến Thái Tử cũng vô cùng kính trọng ông ta.

"Thẩm Chiêm sĩ ngươi có điều không biết, bổn cung không phải bởi vì yến hội hôm qua không tận hứng mà như thế." Thái Tử thở dài, khuôn mặt u sầu lại mang theo chút tự hào nhè nhẹ, vẻ mặt dáng vẻ "Núi trăng không hiểu chuyện đáy lòng".

Thẩm đại nhân nhìn thần sắc Thái Tử, đôi mắt chuyển động, cười nói: "Điện hạ chính là lo lắng vì chuyện Hoàng Thượng chọn Trắc phi?"

"Thẩm đại nhân thế mà biết được?" Thái Tử chấn động, cảm thấy chính mình vì chuyện tam nương tử, vậy mà rõ ràng như thế, ngay cả Thẩm Chiêm sĩ cũng nhìn ra được hắn ưu sầu.

Đang nói, Mục Vương từ bên cạnh hai người chắp tay thi lễ đi qua.

"Ai, thất ca nhi!" Thái Tử vội vàng gọi hắn.

Ngọc Hành xoay người trở về, lại chắp tay thi lễ: "Thái Tử đại ca, Thẩm đại nhân."

"Thất ca nhi," Thái Tử nhìn thấy Thất hoàng tử, trên mặt lộ ra tươi cười, tiến lên vài bước, vui vẻ nói: "Sau giờ Ngọ ngươi rảnh rỗi không, cùng bổn cung uống vài chén trà thế nào?"

Thẩm Chiêm sĩ nhìn vị hôn phu của cháu ngoại gái nhà mình, chắp tay hành lễ, cười nói với Ngọc Hành: "Mục Vương điện hạ cùng Thái Tử điện hạ huynh đệ tình thâm, còn mong Mục Vương điện hạ vì Thái Tử giải ưu."

"Hửm?" Ngọc Hành nhìn Thái Tử, "Đại ca vì chuyện gì ưu sầu?"

Thái Tử than một tiếng, đắp tay lên bả vai Ngọc Hành: "Chuyện này, bổn cung xác thật có tia ưu sầu..." Hắn thấy trước điện thần tử tới quan viên qua, mỗi người nhìn thấy hắn chỉ là chắp tay thi lễ, cũng không có lòng đi theo một bên nghe lén, đến gần Ngọc Hành một chút, thấp giọng nói: "Thất ca nhi, bổn cung sầu chính là việc phụ hoàng chọn Trắc phi."

Ngọc Hành hiểu rõ nói: "Đại ca là chủ Đông Cung, nhiều vài người hầu hạ, sớm ngày khai chi tán diệp vì hoàng gia cũng hẳn là."

Ngọc Tranh nói: "Chuyện này ta không phải muốn phản đối phụ hoàng. Chỉ là trong lòng bổn cung có một người được chọn, muốn xin phụ hoàng định người này cho bổn cung, nhưng mà... Bổn cung nhìn phụ hoàng đã nhiều ngày luôn là bộ dáng đang nổi nóng, lại không dám nhắc tới việc này với phụ hoàng."

Ngọc Hành nghe vậy, nhướng mày, cười nhạt, tò mò hỏi: "Không biết đại ca vừa ý chính là tiểu nương tử nhà ai?"

Căn cứ huynh đệ nhà mình, Thái Tử không giấu giếm, thăm dò nhẹ giọng nói: "Đúng là muội muội ruột thịt của Thái Tử Phi, tam nương tử Tô gia."

"Thì ra là thế." Ngọc Hành bừng tỉnh hiểu rõ: "Đại ca đúng là ánh mắt tốt." Ôm toàn bộ Tô gia cùng chết.

Thái Tử cũng nghĩ như vậy, khẽ cười nói: "Tô tam nương tử đối với bổn cung một mảnh tình thâm, hàng đêm lấy nước mắt rửa mặt, bổn cung không thể phụ bạc nàng."

"Đại ca thật là có phúc." Ngọc Hành tán thưởng nói.

Thái Tử càng thêm cảm thấy vị thất đệ này của chính mình thật sự quá hiểu ý người. Việc này nếu nói cho nhị ca nhi, chỉ sợ nhị ca nhi liền không dễ nói chuyện như vậy, nhất định muốn đánh vỡ niêu hỏi đến cùng, như là "Đại ca huynh như thế nào biết được tam nương tử sẽ ái mộ huynh, huynh có thật tình vừa ý Tô tam nương tử hay không".

"Thất ca nhi, chính là chuyện này làm bổn cung suy nghĩ một đêm không ngủ, ngươi ra chủ ý cho bổn cung xem."

Thất hoàng tử bước chân đi hướng ngoài cung không ngừng, vừa đi vừa nói với Thái Tử: "Việc nam nữ, thần đệ chỉ chung tình với Quý lục nương tử. Thần đệ may mắn có được thánh chỉ của phụ hoàng, có thể cùng nàng làm bạn cả đời. Chuyện này, thần đệ sợ cũng không có chủ ý gì."

Thái Tử bám riết không tha: "Thất ca nhi, ngươi liền ngẫm lại. Lúc trước nếu không có thánh chỉ của phụ hoàng, ngươi tính toán thế nào?"

"Nếu thần đệ chung tình, tất nhiên đi cầu thánh chỉ của phụ hoàng, nhất định sẽ không ấm ức người trong lòng." Ngọc Hành một tiếng gõ định: "Đường đường nam nhi, chẳng lẽ còn chờ nữ tử tới cửa cầu thân hay sao?"

Thái Tử ngẫm nghĩ, nghĩ rồi lại nghĩ, trên mặt lộ ra thần sắc đại hỉ, vỗ đùi, đúng là như thế! Đường đường nam nhi sao có thể làm nữ tử vì chính mình rơi lệ mà không màng!

Lập tức, Thái Tử tạm biệt Ngọc Hành, xoay người liền mang theo người hầu của chính mình, đi hướng về Nam thư phòng của Hoàng Đế.