Hai tròng mắt tối đen của Ngọc Hành chỉ liếc nhìn Trang Thiếu Dung một cái, rồi hắn đi nhanh về phía Ninh Thạch: "Nhường ngựa của ngươi cho ta, toàn bộ các ngươi theo ta cùng nhau trở về núi Tử Hà."
Ninh Thạch theo tiếng đứng lên, lập tức điều chỉnh yên ngựa cho thiếu gia nhà mình.
Vùng hoang vu dã ngoại, có việc, tự nhiên trở về núi Tử Hà lại nói.
Hiện tại chỉ cần Thất gia bình yên vô sự, hắn liền buông tảng đá lớn trong lòng.
Khi đi qua trước mặt Trang Thiếu Dung, Trang Lục muốn tiến lên một bước lại nói gì đó, bị một tay của Tạ Tam tóm lấy.
Vẻ mặt của Tạ Tam nghiêm túc, trên mặt hoàn toàn không có ý cười.
Hắn không tiếng động lắc lắc đầu với Trang Lục , sau đó dùng sức nhìn hắn ta, mắt chứa đựng tức giận trừng lên: Ngươi muốn hỏi cái gì? Ngươi muốn hỏi cái gì?!
Trang Thiếu Dung rũ ánh mắt xuống. Đúng vậy, hắn và Quý Lục cô nương không thân không thích, nên hỏi như thế nào? Lấy thân phận gì đi hỏi?
Bỗng nhiên, trong lòng hắn vậy mà cảm thấy một tia mờ mịt.
Ngọc Thất đem người trên tay đặt lên lưng ngựa, xoay người, thấp giọng hỏi Ninh Thạch: "Chuyện ta bị thích khách bắt đi, trong núi Tử Hà mọi người đều đã bị kinh động?"
Ninh Thạch thấp giọng thăm dò trả lời: "Vẫn chưa, Hoàng Hậu nương nương đã áp chuyện này xuống. Ngoại trừ những người ở đây và vài người trong biệt viện, không có người biết chuyện Thất gia biến mất."
Ngọc Thất "Ừm" một tiếng, ánh mắt khẽ nhúc nhích, mắt đen lại lần nữa đảo qua liếc nhìn mọi người ở đây một cái, chậm rãi nói: "Hôm nay các ngươi ở núi Mạc Tự thấy được, cứu được, cũng chỉ có một mình ta. Nơi này ngoại trừ ta, không có những người khác. Người trở về cùng với các ngươi, cũng chỉ có ta, các ngươi có rõ ràng?"
Mọi người không dám ngẩng đầu xem người kia, chỉ lại lần nữa quỳ xuống đất lên tiếng: "Vâng!"
Thất hoàng tử đây là muốn bảo toàn danh dự cho người trong lòng ngực, khiến bọn họ hoàn toàn quên đi chuyện người trong lòng ngực ngài ấy hôm nay.
Ninh Thạch và Trang Lục, Tạ Tam tuy hiểu rõ người nọ là lục cô nương Quý gia phủ Thượng Thư, nhưng thị vệ phía sau thật ra không biết.
Có mấy thị vệ lén liếc lẫn nhau một cái.
Cô nương trong lòng Thất hoàng tử rốt cuộc là ai, có thể làm đương kim hoàng tử tự mình đi bảo hộ trong sạch cho nàng.
Ngọc Hành xoay người lên ngựa, giữ người lúc trước đã đặt trên lưng ngựa dựa vào chính mình, làm mặt nàng dán vào ngực chính mình, một tay vòng ôm lấy, lại một tay tiếp nhận áo choàng Ninh Thạch đưa lên, giũ ra phủ lên, áo choàng bao trùm thân thể của mình và cả người Quý Vân Lưu.
Buộc lại dây gấm trên cổ, nhận lấy roi ngựa, Ngọc Thất lại vững vàng hỏi Ninh Thạch một tiếng: "Tịch Thiện khi đó bị lăn xuống vách núi, đã tìm được rồi sao?"
Ninh Thạch giống như mọi người, đều đứng rũ mắt, không người nào dám ngẩng đầu nhìn thẳng một loạt động tác mới vừa rồi của Thất hoàng tử. Hắn nhìn chân ngựa trầm thấp nói: "Hồi Thất gia, còn chưa tìm được, lúc trước ta phân hai người đi tìm Tịch Thiện, có lẽ lần này trở về liền có tin tức."
"Ừm." Ngọc Hành cũng là nặng nề lên tiếng. Rồi sau đó, hắn không hề hỏi điều gì khác, chỉ nói, "Ta ở nhờ chỗ này một đêm, tốn rất nhiều củi đốt trong phòng. Ngươi đi vào trong phòng để lại chút tiền bạc bồi thường cho người ta đi."
Nói xong, tay phải hắn cầm cương ngựa đồng thời ôm lấy Quý Vân Lưu, tay trái cầm roi ngựa, chân kẹp bụng ngựa, từ trên núi thẳng xuống, dẫn đầu đi rồi.
Ngoại trừ hai người cuối cùng, thị vệ sôi nổi cầm đuốc nhanh chóng lên ngựa theo sau, soi đường cho Thất hoàng tử.
Tạ Tam nâng mắt xoay người lên ngựa, nhìn Ninh Thạch đi vào trong phòng rồi nhanh chóng trở ra, hắn giơ roi ngựa lên, cũng theo phía sau Thất hoàng tử "Giá" một tiếng.
Một đường hơn mười cây đuốc xuống núi.
Tạ Tam trông về người đi trước.
Người trên ngựa phía trước áo đen tóc đen thuận gió tung bay, dưới ánh đuốc đỏ bừng chiếu rọi, cả người càng thêm như quỷ mị.
Trước kia, hắn cảm thấy Thất hoàng tử có trí tuệ, việc làm văn cũng thường có thể trong một lời, nói ra giải thích bất đồng. Nhưng ở bên người y lâu rồi, hắn liền phát hiện người hoàng gia có bệnh chung là khắc nghiệt, tình cảm đối với người khác mỏng lạnh.
Ngọc Hành quý bởi vì là nhi tử thứ bảy của đương kim Hoàng Đế, là con trai út của Hoàng Đế, mẹ đẻ lại là Hoàng Hậu, tính tình kiêu ngạo này cũng xác thật dưỡng ra.
Nhưng hôm nay vị Thất hoàng tử này rốt cuộc là ăn nhầm dược gì, nuốt phải độc gì?
Y vậy mà đưa ngân lượng bồi thường cho thợ săn người ta, càng ôm một lục cô nương Quý gia không hề có trợ lực khoá lại trong lòng ngực, đây rõ ràng là muốn đem người thu dùng!
Tạ Tam quay đầu nhìn Trang Lục, đôi mắt đăm đăm, ánh mắt mờ mịt, trong lòng lại không nóng không vội.
Chuyển biến này, ít nhất phần chuyển biến nhân nghĩa kia, đối với người muốn ngồi trên long ỷ về sau, là giúp đỡ.
Còn về Quý Lục cô nương, hắn cũng tin tưởng Thất gia nhất định sẽ không hồ đồ giống như Trang tiểu Lục này, chỉ nhìn trúng dung mạo và thân thế đáng thương của nàng.
Có điều, rốt cuộc là chỉ muốn thu dùng nàng ta, hay là tam thư lục lễ* đường đường chính chính lấy danh nghĩa chính phi cưới vào phủ, rồi nhập vào ngọc điệp* hoàng gia?
*Tam thư lục lễ: là tập tục lễ nghi hôn nhân thời trước của người Hán. "Tam thư" chỉ công văn sử dụng trong quá trình làm lễ, bao gồm thư mời, lễ thư và nghênh thư. "Lục lễ" tức sáu lễ pháp, chỉ nạp thái, vấn danh, nạp cát, nạp chinh, thỉnh kỳ và thân nghênh.
*Ngọc điệp: sách ghi chép các thế hệ của hoàng gia.
(Nguồn: baidu)
Bóng đêm dày đặc, gió xuân ban đêm quất vào mặt.
Ngọc Thất chưa bao giờ phát hiện mang theo cô nương ở trên ngựa lại là cảm giác như vậy... Quả thực, khó thể mở miệng, khó thể hình dung!
Nếu cho hắn lựa chọn lại một lần, hắn chắc chắn để Quý Vân Lưu ngồi trên con ngựa phía sau, nếu không liền ném nàng ở nhà gỗ, phái người canh giữ một đêm đều tốt!
Người này giỏi a, vừa ngất đi liền giống như chết rồi, thọc nàng hai đao cũng không biết. Nhưng chính mình muốn cho nàng ổn định không ngã ngựa, lại chỉ có thể giữ tay dùng sức ôm eo nàng, làm nàng kề sát ngực chính mình.
Bản thân hắn đã cởi áo khoác cho nàng, giờ phút này xiêm y đơn bạc, toàn bộ hơi thở của người này liền phà vào chỗ ngực chính mình, làm lòng chính mình thẳng đến yết hầu đều ngứa thành một mảnh, giống như bị vật liệu bằng lông mềm nhỏ chạm vào.
Này cũng thôi đi, chủ yếu là nếu ngựa chạy nhanh chút, phần hông kia của hắn vậy mà sẽ đụng đến trên thân thể của người trước mặt.
Tư vị kia... Dù là đương kim Thất hoàng tử sống hai đời, kiêu ngạo hai đời, đều cảm thấy khó thể mở miệng!
Nếu hắn cho con ngựa chậm lại, phần chậm rãi ma sát kia, cảm giác như đem nước trong ấm trà bằng ngọc lạnh băng mài đến sôi lên, ngực đều mài ra một đoàn lửa nóng... Liền càng thêm mất hồn.
Nhanh không được, chậm không được, Ngọc Hành đều muốn giá con ngựa một đầu đánh vào trên đại thụ, mắc cỡ chết liền tính xong!
Quả thực không cách nào sống được, không mặt mũi gặp người!
Một đường này khó có lúc, Ngọc Hành xuất trần như trích tiên, mạnh mẽ bị mài thành phàm phu tục tử hai má đỏ bừng, thở gấp nặng nề!
Chính hắn chịu đựng thân thể của người này vẫn luôn trượt xuống ở phía trước, bản thân vẫn luôn thẳng lưng ưỡn ngực, dùng sức chống đỡ nàng trượt xuống, ôm đối phương còn phải luôn ẩn nhẫn đoạn đường dốc dưới háng, cuối cùng cũng đến biệt viện hoàng gia núi Tử Hà.
Vừa đến cửa viện, Ngọc Hành lập tức xoay người xuống ngựa.
Lần này không ôm ngang, hắn đã bị người này mài đến mức, ở nửa đường không dùng một chân đá nàng xuống ngựa chính là đã phát thiện tâm to lớn!
Ngọc Thất xem Quý Vân Lưu giống như bao tải, bao vây kín mít cả người rồi khiêng lên, sải bước đi về phía sân viện.
Khi còn ở trên đường, Ninh Thạch đã phái người ra roi thúc ngựa đuổi tới biệt viện bẩm báo.
Hiện giờ nghe thấy tiếng bước chân ngựa và tiếng húyt gió, Hoàng Hậu cũng bất chấp những lễ tiết đó, tự mình bước nhanh ra thượng phòng đứng trong đình viện chờ Ngọc Hành.
Một đêm này núi Tử Hà yên tĩnh không tiếng động, biệt viện hoàng gia lại vẫn bóng người chớp động.
Vì không để người khác phát hiện khác thường, Trang Hoàng Hậu liền không có để mọi người thêm đèn nữa.
Giờ phút này xem người tuy không ngại, rốt cuộc không thể nhìn thấy ở khoảng cách xa.