Sau khi chơi bóng rổ xong, Lý Minh với Vương Tuyên Hạo lớp 4 xem như nhớ kỹ Bùi Lĩnh.
Bọn họ quyết định về sau gặp Bùi Lĩnh sẽ đi đường vòng, không bao giờ đối đầu với Bùi Lĩnh nữa.
Cái này rốt cuộc là tinh thần kiểu gì mà có thể ồn ào tận nửa tiết thể dục, lại còn luôn mồm đọc vè. Một khi người bên lớp 4 phạm sai lầm thì cậu ta bắt đầu reo hò. Đây mà là chơi bóng cái gì, so với đi viếng mộ còn khó tận trời.
Anh Dã còn không cho ý kiến, lần trước vừa mới nói đã bị chửi kia kìa. Cho nên đám lớp 4 chỉ có thể chịu đựng.
Bùi Lĩnh gào vô cùng sảng khoái dẫn đến cổ họng như muốn xé làm đôi.
Xong tiết thể dục, Bùi Lĩnh sờ cổ họng, nói: "Tôi đây là tai nạn lao động, ông chủ phải mua nước chữa trị." Chủ yếu là cậu lười chạy.
Siêu thị nhỏ cách trường học xa quá. Tần Trì Dã không thèm phản ứng Bùi Lĩnh, "Cậu gào cái gì, toàn bộ sân thể dục đều là giọng của cậu."
"Đội cổ động viên chứ gì nữa. Cậu thì biết cái gì, mọi người đều hô như vậy." Giọng điệu Bùi Lĩnh vô cùng chuyên nghiệp, hung hăng nghiêng đầu, "Cậu định làm Tần bới móc không cho mua nước à?"
Tần Trì Dã không nhìn Bùi Lĩnh, "Trương Gia Kỳ đi mua đi."
Một phút sau Trương Gia Kỳ với mấy người bên lớp 4 cầm hai túi nước quay về sân trường. Trương Gia Kỳ nói: "Anh Dã mời khách."
"Ông chủ uy mãnh!" Bùi Lĩnh vỗ tay bốp bốp bốp bốp.
Trương Gia Kỳ đưa nước cho anh Dã trước sau đó mới đưa cho Bùi Lĩnh. Kết quả cậu ta thấy anh Dã nhận nước, thuận tay mở nắp chai sau đó đưa cái chai trong tay cho Bùi Lĩnh.
???
Trương Gia Kỳ hốt hoảng đưa chai nước vốn muốn đưa cho Bùi Lĩnh đưa cho anh Dã sau đó cầm túi nước rời đi. Đám Vương Tuyên Hạo đang đứng ở thềm ngăn nước bên sân thể dục thấy vậy lại huých huých Trương Gia Kỳ, bĩu môi, "Này mà còn không phải anh dâu hả?" Trương Gia Kỳ hơi hơi mở miệng, không biết phải phản bác cái gì
Không phải chứ, anh Dã với Bùi Lĩnh sao mà là quan hệ này được, sao có thể.
Ngày thường cũng không thấy hai người này nói chuyện với nhau mà. Trương Gia Kỳ mơ mơ hồ hồ, nhìn thấy Bùi Lĩnh không chút lưu tình cầm chai nước rời khỏi sân thể dục, còn chưa kịp nói nhiều thêm hai câu với anh Dã đột nhiên lại có được niềm tin, "Nhảm nhí. Hai người bọn họ không quen. Mày không thấy chẳng ai nói chuyện đấy à."
"Không ngờ nha Trương Gia Kỳ, miệng mày cứng đến mức không nhận anh dâu cơ đấy." Vương Tuyên Hạo tấm tắc.
Trương Gia Kỳ: "Cút mẹ mày đi."
Tiết thứ hai là tiết Vật lý. Sau tiết Thể dục tiêu hết thể lực, cả lớp 2 giống như có thể úp sấp hết lên bàn. Cho dù là học sinh ngoan ngồi bàn trước giữ vững tinh thần nghe giảng thì không bao lâu sau cũng mơ màng sắp ngủ, nỗ lực mở mắt. Trương Gia Kỳ cũng vậy nhưng cậu ta không ngủ cũng không có tâm tư nghe giảng. Cậu ta chống mí mắt nhìn bàn trước.
Anh Dã với Bùi Lĩnh. Bùi Lĩnh thì đang ngủ, anh Dã cũng đang ngủ, hai người nước sông không phạm nước giếng. Bùi Lĩnh ngủ nửa tiết, tỉnh lại ngáp một cái, móc vở ra viết viết vẽ vẽ, thuận tay làm xong hết bài tập Vật Lý.
Tần Trì Dã vẫn đang ngủ.
Trương Gia Kỳ: Thấy không, cậu ta nói không sai. Hai người này chẳng ai để ý ai.
Lúc tan học, trong lớp không biết ai bắt đầu, đám con trai bắt đầu cuộc so tài ai buồn nôn hơn, gọi vợ, gọi chồng, anh ơi, em ơi đủ kiểu. Tất cả đều từ tiết Thể dục mà ra.
"Chồng ơi hôn một cái nào ha ha ha ha."
"Em trai, tới ôm một cái."
Hết sờ đùi, ôm nhau rồi lại uống chung nước, một đám cao lớn thô kệch diễn tuồng khiến Trương Gia Kỳ đang nhìn cũng đau cả mặt. Cậu ta âm thầm so sánh hai người im lìm ở bàn trước, cực kỳ yên lòng. Cậu ta nói không sai mà. Nếu Bùi Lĩnh thật sự là anh dâu, Trương Gia Kỳ cậu sẽ là người thứ nhất quỳ xuống.
Nhưng mà không thể nào. Ha ha ha.
Mỗi thứ Hai đầu tuần đều trôi qua vô cùng chậm chạp, nhưng thứ Sáu thì lại nhanh điên cuồng. Buổi chiều có ba tiết học, tiết cuối là tổng vệ sinh. Lớp phó lao động đã sắp xếp xong xuôi, những bạn học cao to sẽ lau quạt kính, làm xong thì có thể tan học.
Ngay khi tiếng chuông reo, điện thoại của Bùi Lĩnh vang lên.
"Cha, con vừa mới tan học. Cha nghe thấy tiếng chuông sao? Vậy cha chờ con một chút, con về kí túc xá lấy quần áo bẩn." Bùi Lĩnh thu dọn cặp sách, đeo chiếc cặp rỗng lên vai rồi rời đi.
Mới đầu tuần cậu còn nói tự giặt quần áo thế nhưng tiệt trùng máy giặt thật sự rất phiền phức, Bùi Lĩnh sợ.
Bùi Hồng Hào ở trong xe ô tô nói không vội. Hôm nay ông vẫn tới sớm như thường, có chỗ đậu xe! Bùi Lĩnh lấy quần áo dơ cần giặt. Đồng phục trang trọng để mặc hôm chào cờ thứ Hai chỉ mặc một lần. Đồ của tuần này hầu hết là đồng phục vận động, thoải mái, dễ chịu. Nhìn đống đồng phục trong tủ, Bùi Lĩnh cũng cầm về hết.
"Buổi tối chơi game không?" Trương Gia Kỳ vừa khéo gặp Bùi Lĩnh đang xuống lầu, "Mới tan học sao cậu chạy nhanh thế? Tôi ở sau gọi cậu mà chẳng nghe."
Bùi Lĩnh: "Cha tôi tới đón tôi tan học."
"Bao lớn rồi mà tan học còn muốn để phụ huynh đón, cậu chưa cai sữa à? Buổi tối online đê, dẫn cậu đi phó bản."
"Có gì nói sau." Bùi Lĩnh chưa đồng ý, thấy chỉ có một mình Trương Gia Kỳ, "Anh Dã của cậu đâu?"
Vẻ mặt Trương Gia Kỳ đầy "cảnh giác", may mắn anh Dã không có ở đây.
"Tổ tông à, cậu đừng có nói vậy nữa được không? Lần trước cậu nói như vậy, anh Dã nhìn tôi không vừa mắt mấy ngày liền. Vừa rồi tôi có nói gì cậu đâu, sao lại định hố tôi?" Bùi Lĩnh nhắc nhở: "Bao lớn rồi, còn chưa cai sữa à?"
Trương Gia Kỳ xem như khâm phục, "Anh à, em nói này anh, vừa nãy là em nói sai đấy. Không thèm nghe cậu nói nữa, tôi về lấy bóng rổ, một hồi nữa chơi bóng."
Khi Bùi Lĩnh ra khỏi cổng trường, cậu nhìn lướt qua sân bóng. Trên sân bóng rổ có một bóng người nổi bật giữa đám đông. Liếc mắt là có thể nhận ra, đó là Tần Trì Dã.
Tất cả học sinh đều vui vẻ sau khi tan học vào thứ Sáu, đặc biệt là học sinh nội trú. Ai cũng muốn về nhà ngay lập tức nhưng dường như mỗi lần như vậy Tần Trì Dã đều không vội trở về, nếu không phải chơi bóng rổ thì đi tiệm net chơi game.
...Nhưng cũng không liên quan gì đến mình. Bùi Lĩnh không thèm nghĩ nữa.
Cổng trường.
Bùi Lĩnh vừa ra ngoài, liếc mắt một cái đã nhìn thấy Tiểu Bồi Tiền béo lùn chắc nịch trong đám người. Tiểu Bồi Tiền đội một chiếc mũ vàng nhạt, đeo cặp sách, mặc quần yếm, giơ cao cây kẹo bông gòn trong tay, xinh xắn đáng yêu vô cùng. "Cưa cưa ~"
Bồi Tiền nhìn thấy bóng dáng anh trai lập tức phấn khởi làm nũng, giọng đặc sệt mùi sữa.
Vào buổi chiều tan học, có rất nhiều người tụ tập ở cổng trường. Học sinh và phụ huynh vây quanh Tiểu Bồi Tiền khen ngợi: "Đứa nhỏ này đáng yêu quá.", "Có phải là em trai bạn học cùng trường của con không?", "Dễ thương ghê."
Tiểu Bồi Tiền nhìn thấy Bùi Lĩnh ra ngoài lon ton chạy đến ôm đùi anh trai. Bùi Lĩnh để túi đồ qua một bên, không để Tiểu Bồi Tiền đụng vào sợ càng ngốc thêm.
"Sao em lại tới đây?"
"Papa đón em tan học, em tới đón anh hai tan học ~" Bồi Tiền giơ cây kẹo bông gòn trong tay lên, "Anh hai ăn đi, ăn ngon lắm ó ~"
"Em ăn chưa?" Bùi Lĩnh hỏi.
Kẹo bông gòn này là dành cho trẻ em, có kích thước nhỏ bằng nắm tay, được tạo hình nhân vật đáng yêu.
Tiểu Bồi Tiền liếm liếm môi, nói: "Papa mua cho em rồi. Trên đường đi em ăn rồi. Đây là cho anh hai đó. Nhìn ngon lắm." Bùi Lĩnh nghe Tiểu Bồi Tiền nói đã ăn rồi thì khom lưng, không hề khách khí mở to miệng cắn hết cây kẹo.
"0 0!" Tiểu Bồi Tiền trợn tròn mắt, níu lấy vạt áo anh trai, "Cưa cưa, cái của anh có mùi rì?"
Thật ra trên mặt Tiểu Bồi Tiền viết rõ "anh hai cho em ăn một miếng với", "kẹo của anh hai hình như rất ngon", "cho em ăn một miếng nhỏ có được không". Kết quả Bùi Lĩnh lại ăn hết, Tiểu Bồi Tiền muốn làm nũng ăn của anh trai cũng vô dụng.
Trẻ con ăn nhiều kẹo như vậy răng sẽ hư mất.
Bùi Lĩnh không hề có gánh nặng tâm lý, nói: "Vị sô cô la và chuối. Ăn cũng được, không tệ, lần sau đổi cái khác."
"Được nha~" Tiểu Bồi Tiền nhanh chóng vui vẻ trở lại, nắm tay anh trai, sôi nổi: "Vậy lần sau em với papa lại đi đón anh hai, mua vị dâu tây."
Bên cạnh xe, Bùi Hồng Hào bước xuống, lấy túi từ trên tay con trai đưa cho bác tài xế. "Về nhà thôi. Tuần này học thế nào?"
Ba cha con lên xe.
Bùi Lĩnh bình tĩnh trả lời, "Tàm tạm ạ. Lần này thi thử con được hạng nhất toàn lớp."
"Tàm tàm là được-" Bùi Hồng Hào thuận miệng nói xong mới chú ý tới lời nói của con trai, kinh ngạc quay đầu, "Hạng nhất toàn lớp? Không ngờ, con trai ba lợi hại như vậy, hạng nhất cả lớp. Đây là chuyện lớn, phải ăn mừng mới được."
Tiểu Bồi Tiền ở bên cạnh ra sức vỗ tay, "Cưa cưa giỏi quá, cưa cưa số một."
Bùi Lĩnh cố gắng đè ép khóe miệng đang muốn giương lên, tiếp tục ra vẻ bình tĩnh nói: "Mới chỉ đứng nhất trong lớp thôi, cũng chưa là gì cả."
"Hạng nhất chính là hạng nhất, là rất lợi hại, đúng không Tiềm Tiềm?" Bùi Hồng Hào tự hào.
Tiểu Bồi Tiền nhỏ tuổi nhưng đã thấy bóng dáng người cuồng anh trai, ra sức gật đầu làm lộ nọng cằm phía dưới, lớn tiếng nói: "Đúng ạ, cưa cưa là lợi hại nhất ~" Về đến nhà, xe vừa dừng hẳn, Tiểu Bồi Tiền đã bò xuống xe, lon ton chạy vào khoe với mẹ: "Mẹ ơi, cưa cưa thi được hạng nhất, siêu lợi hại."
Lý Văn Lệ đã quen với dáng vẻ không đáng bao nhiêu tiền này của con trai.
Một tuần này Bùi Lĩnh đi học, mỗi ngày Bồi Tiền từ nhà trẻ về nhà, câu đầu tiên sẽ là: Khi nào cưa cưa mới về?/ Cưa cưa về chưa?/ Thứ Sáu là khi nào?/ Mẹ ơi thứ Sáu xa xôi quá ~/ Mẹ ơi con muốn thứ Sáu!
Mẹ con cũng rất xa xôi.
Trên mặt Lý Văn Lệ vẫn hiện nụ cười, "Thật sao? Tiểu Lĩnh giỏi quá, Tiềm Tiềm con phải noi gương anh trai học hành cho giỏi." Đừng có mỗi này nghĩ tới thứ Sáu nữa.
Tiểu Bồi Tiền ưỡn ngực ngẩng đầu, "Con cũng giỏi mà. Cô giáo còn phát bông hồng nhỏ cho con nữa! Đúng rồi, cho anh hai bông hồng nhỏ ~"
"Mẹ ơi, bông hồng nhỏ của con đâu? Để con cho anh hai~" Lý Văn Lệ: ???
Không phải cho mẹ con sao?
"Mẹ ơi?" Tiểu Bồi Tiền nho nhỏ nhìn mẹ mình bằng ánh mắt vô cùng chân thành.
Lý Văn Lệ: ...
"Mẹ để ở bàn trang điểm của mẹ trên lầu rồi, chốc nữa mẹ đưa cho con." Mệt cho bà cảm động đến mức ghim bông hoa vào hộp nhẫn kim cương của mình, tưởng đâu Bồi Tiền đưa cho Bùi Lĩnh cái khác, hiện tại bà cũng có hóa ra lại uổng công. Lý Văn Lệ thật sự nhịn không được, nhéo mặt con trai mình một cái.
Buổi tối, bàn ăn cơm.
Nhà họ Bùi sống xa hoa, thượng lưu nhưng không hề lãng phí. Các món ăn trong bữa tối đều chay mặn có đủ. Số lượng món không nhiều lắm, món nào nhiều một chút thì cũng là món cả nhà thích ăn.
Hôm nay trên bàn cơm có món cá nướng, Bùi Hồng Hào gắp một miếng cho con trai, "Ăn thử đi, cha tự tay làm đấy." "Cha, gần đây cha rảnh lắm à? Có thời gian nấu cơm nữa cơ đấy." Bùi Lĩnh nếm một miếng, giơ ngón tay cái khen ngon lắm.
Hai cha con trò chuyện với nhau, không còn giữ kẽ như trước nữa, làn này đã thoải mái hơn rất nhiều. Bùi Hồng Hào không phải người nho nhã, có đôi khi còn có chút "thô kệch", cảm thấy con trai nói chuyện với mình như vậy mới là thân thiết. Nếu Bùi Lĩnh xưng hô "ngài" như xưa, Bùi Hồng Hào cũng chỉ khen con trai hiểu chuyện.
Dù sao thì đối với Bùi Hồng Hào, con trai dù thế nào cũng tốt!
"Thời gian nấu cơm cho con cha vẫn có đầy." Bùi Hồng Hào vui vẻ nói, "Ngày mai có một buổi tiệc tối, con có đi không? Cả nhà chúng ta đi chơi một bữa."
Bùi Lĩnh muốn từ chối. Tiệc tối gì chớ, ở nhà lén lút học bài không phải tốt hơn à.
"Lần này con thi được thành tích tốt, cha phải đi khoe khoang một chút." Bùi Hồng Hào thẳng thắn, "Để tất cả bọn họ nhìn thấy con trai của cha giỏi như thế nào!" Bùi Lĩnh: "Con đi!"
Nếu không khoe khoang thì uổng công cậu thi rồi còn gì!