Phong cách khoe khoang của Bùi Hồng Hào rất rõ ràng, không cầu kỳ, thẳng tay khoe mẽ. Còn Bùi Lĩnh thì thích lén lút diễn kỹ nữ.
Con trai thì làm kỹ nữ ngầm, cha thì trực tiếp khen ngợi, cha con nhà họ Bùi phối hợp làm nhà họ Chu phải sững sờ một lúc.
Những vị khách xung quanh đang giơ ly rượu lên, nụ cười trên môi cũng thoáng chốc trở nên đông cứng, nội thâm gào thét: Có thể nói như vậy sao?/ Đây là với giẫm người ta à?/ À à, sếp Bùi luôn nói chuyện như vậy, không sao không sao.
Có thể thấy được ở thành phố Hạ, nhà giàu mới nổi Bùi Hồng Hào nói chuyện thô lỗ như thế nào. Mọi người đã tập mãi thành quen, chỉ là trước kia cũng không giống với hôm nay.
"Tiểu Thần, lại nói chuyện với chú Bùi đi." Chu Ngôn Lễ làm sao biết con mình có bao nhiêu môn được điểm tối đa, bình thường cũng không mấy chú ý đến nó. Chu Thần nắm chặt lòng bàn tay, duy trì lễ độ trên mặt, mỉm cười nói: "Chú Bùi, sau khi khai giảng bọn cháu vẫn chưa thi khảo sát nhưng học kỳ trước cháu có một môn được tối đa trong kỳ thi chung của toàn tỉnh."
"Chỉ có một môn thôi à?" Bùi Hồng Hào chậc một tiếng, trấn an lão Chu nói: "Tuy rằng Tiểu Thần chỉ có một môn được điểm tối đa nhưng ông cũng không được la mắng cháu nó đâu. Tôi thấy Tiểu Thần vẫn khá giỏi, nhưng tất nhiên là không thể sánh được với con trai tôi rồi."
Chu Ngôn Lễ: ...
Bùi Lĩnh đứng bên cạnh muốn bật cười nhưng đã kìm lại được. Chu Thần nhấn mạnh vào cuộc thi toàn tỉnh, độ khó còn cao hơn khảo sát của cậu mấy lần nhưng cha cậu giống như nghe không hiểu, chỉ chọn tổng kết lại trọng điểm mà mình thích-không lợi hại bằng nhà tôi. Đúng là cha ruột.
Mặc dù rất có thể bị người nhà họ Chu đánh nhưng Bùi Lĩnh đã cảm động nước mắt đầm đìa.
Cho nên cậu không nói, không ngăn cản cha mình. Dù sao mặc kệ cậu có thi cái gì đi nữa, điểm tối đa của cậu nhiều hơn Chu Thần đã làm cha cậu vui vẻ sảng khoái.
"Tiểu Thần con xem kìa, phải học tập em Tiểu Lĩnh." Chu Ngôn Lễ giả bộ tức giận nói.
Bùi Hồng Hào nói: "Haizz, lão Chu à ông còn tức giận à. Tôi thấy Tiểu Thần cũng là đứa nhỏ tốt nhưng Tiểu Lĩnh nhà tôi rất sáng chói, không giống nhau."
Cha à, thà cha đừng nói còn hơn. Bùi Lĩnh thấy Chu Ngôn Lễ bên cạnh có vẻ sắp tức giận thật nhưng cậu chỉ là một đứa nhỏ thì biết cái gì cơ chứ, không thể mở miệng xen vào người lớn nói chuyện ~
Thế là Bùi Lĩnh học theo Tiểu Bồi Tiền ngoan ngoãn vô tội đứng ăn dưa. "Con biết rồi cha." Chu Thần nắm chặt tay, lễ phép nói.
Phu nhân Chu bên cạnh hòa giải, cười nhẹ nhàng mềm giọng nói: "Đúng vậy, ngài Bùi nói rất đúng. Lớp 12 với lớp 11 không giống nhau. Trẻ con không nên so đo với nhau, mỗi người đều có sở trưởng riêng của mình."
"Đúng vậy, hai đứa còn kém tận hai tuổi lận mà." Chu Ngôn Lễ cũng bớt giận, giơ ly cười ha hả nói. "Lão Bùi này, ông đúng là chuyên chọc giận người khác đấy nhé. Xem như tôi nhìn ra được, ông làm cha, con cái không chỗ nào không tốt. Đúng là người cha tốt, tới, cụng ly một cái."
Bùi Hồng Hào cười ha ha cụng ly, "Trước đây tôi cũng đã nói rồi, đứa nhỏ nhà mình là ruột gan mình, mình không nó thì thương ai bây giờ? Tôi chỉ thấy, đứa nhỏ nhà ai cũng không sánh được bằng nhà tôi."
"Đúng đúng. Tôi cũng rất thương Tiểu Thần nhà tôi, đều là những đứa trẻ ngoan." Chu Ngôn Lễ phụ họa. Khung cảnh coi như là tốt đẹp, khách mời vui vẻ hòa thuận, không ngờ rằng Bùi Hồng Hào lại là người cuồng con trai, nhao nhao gia nhập chủ đề khoe con cái. Ban đầu vốn là nói chuyện làm ăn, tình hình thế giới nhưng bây giờ lại đổi thành con nhà ông được bao nhiêu điểm, được mấy môn tối đa, ôi chao còn học ballet/đàn Cello luôn à....
"Tiểu Thần, con dẫn các em đi chơi đi. Tiểu Lĩnh, ở nhà chú đừng khách sáo nhé." Chu Ngôn Lễ cười nói.
Hôm nay, chỉ cần là người có mắt nhìn đều có thể nhìn ra được, Bùi Hồng Hào vô cùng xem trọng đứa con trai lớn này.
"Được ạ, cảm ơn chú Chu." Bùi Lĩnh nói cảm ơn, "Cha, con đi dạo một lượt nhé."
"Được, con đi đi."
Tiểu Bồi Tiền muốn đi theo anh trai, Lý Văn Lệ không có cách nào với đứa nhỏ này cho nên Bùi Lĩnh dẫn em trai béo đi chơi.
Chu Thần dẫn đầu, nụ cười lễ phép trên mặt cũng dần dần biến mất ngay khi khuất tầm mắt của mấy vị trưởng bối. Bùi Lĩnh nắm tay Tiểu Bồi Tiền đi phía sau không nhìn thấy. Bởi vì hành vi kéo giẫm vừa rồi của cha mình, cậu còn tốt bụng nói một câu: "Cha em là như thế, em làm gì cũng thấy tốt, anh đừng để bụng nhé." "Không sao." Chu Thần nói bằng giọng cứng nhắc.
Lần này thì Bùi Lĩnh thấy rõ. Cậu khá nhạy cảm với cảm xúc của người khác, đặc biệt là những người có ý kiến với mình.
"Em với em trai sẽ tự chơi, anh không cần phải đi cùng chúng em đâu."
Đương nhiên Chu Thần không muốn đi cùng người kia, ngược lại còn vô cùng ghét bỏ Bùi Lĩnh. Đều cùng là cha mẹ ly hôn, đều là con của vợ trước nhưng hình ảnh trong mắt cha ruột lại vô cùng khác biệt. Vừa nãy Bùi Hồng Hào kéo giẫm như vậy có thể chỉ khiến Chu Thần hơi mất mặt. Còn điều cậu ta khó chịu nhất đó là Bùi Hồng Hào nói "đứa nhỏ đều là ruột gan của người cha", Chu Ngôn Lễ phụ họa đúng đúng, nhưng Chu Thần hiểu rõ không phải như vậy.
"Ở đây nhiều người, anh mang mấy đứa đi phòng chơi được không?" Chu Thần không nghe thấy lời nói của Bùi Lĩnh. Cậu ta biết nhìn sắc mặt, biết cha mình muốn nịnh hót Bùi Hồng Hào, để cậu ta dẫn anh em Bùi Lĩnh đi chơi cũng ý bảo là đi cùng nhau, Bùi Lĩnh nhìn Chu Thần. Thôi được rồi, coi như là vì hành vi đả thương vừa nãy, nhường anh một phen vậy.
"Được."
Phòng chơi của nhà họ Chu ở nhà kề, sau khi ra khỏi phòng khách vòng ra bên ngoài, bên cạnh một vườn hoa ngoài trời, bên trong là phòng chơi. Tiểu Bồi Tiền nắm tay anh trai, nhìn trái nhìn phải một phen, nũng nịu nói với anh trai: "Không giống với nhà mình nha."
"Đây không phải là nhà của mình, đương nhiên không giống rồi." Bùi Lĩnh nói chuyện phiếm.
Thuận tay sờ sờ đầu Tiểu Bồi Tiền.
Chu Thần đang dẫn đường phía trước trợn trắng mắt. Cuộc nói chuyện giữa hai anh em nhà này đúng thật là trẻ con, cái này thì có gì hay để mà nói.
Vợ mới của Chu Ngôn Lễ, bà Chu cũng sinh được một đứa con trai, mới được một tuổi cho nên hôm nay không mang ra gặp người khác. Chu Thần không thích mẹ kế với đứa em mới sinh ra của mình, trước đây còn cảm thấy cậu ta với Bùi Lĩnh mới là cùng phe, không ngờ rằng Bùi Lĩnh lại thân với em kế như thế cho nên lại càng không thích. Phòng chơi rất lớn, có bảy tám vị nam nữ trạc tuổi Chu Thần ngồi trong đó, đều là học sinh cấp Ba, bạn học của Chu Thần.
"Chu Thần rốt cuộc cậu cũng đến rồi."
"Sao lâu quá vậy?"
"Sao lại có thêm người? Có trẻ con à, không thú vị gì hết."
Có cậu trai mồm năm miệng nói lớn. Trước mặt bạn học, đương nhiên Chu Thần không muốn thừa nhận cha cậu ta muốn nịnh Bùi Hồng Hào mà bảo cậu ra đi nịnh con trai của Bùi Hồng Hào cho nên chỉ giới thiệu đơn giản: "Đây là con của khách mời hôm nay, cha tớ nhờ tớ chăm sóc một chút."
"Bùi Lĩnh, mười bảy tuổi, học lớp 11. Kia là em trai cậu ta."
Khách mời hôm này đều là người có mặt mũi ở thành phố Hạ. Những bạn học kia nghe vậy thì không bậy nữa, chỉ là thái độ cũng không mấy nhiệt tình. Bùi Lĩnh sao cũng được, tự mình mang theo Tiểu Bồi Tiền tìm chỗ chơi. Chu Thần thấy vậy nhẹ nhàng thở ra, vừa hoàn thành nhiệm vụ cha giao phó, vừa không phải mất mặt trước bạn bè.
Tự ai nấy chơi mới là tốt nhất.
Chu Thần và các bạn cùng lớp của mình chiếm phần lớn phòng chơi để chơi mafia. Có một máy chơi game nhỏ ở góc tường, có một bàn chơi gofi mini phù hợp cho trẻ em dưới tám tuổi.
Tiểu Bồi Tiền vô cùng rộng lượng: "Anh hai chơi trước đi."
Bùi Lĩnh: ....Hay lắm
"Anh còn cần em cho phép à?" Bùi Lĩnh lấy lại phong độ anh lớn, cầm cây gậy gỗ, "Cầm cái cây này, đẩy bóng về phía trước. Ai đẩy vào lỗ sẽ thắng."
Tiểu Bồi Tiền nghe vô cùng nghiêm túc, gật gật đầu, "Anh hai, em hiểu rồi."
Hai anh em nhà bọn họ bên này chơi golf cho trẻ em dưới tám tuổi, vô cùng khỏe thân. Đám người chơi mafia bên kia chiến đấu kịch liệt, vòng thứ hai đã bắt được hung thủ, người dân chiến thắng. Xung quanh là đám chai lọ, ly giấy la liệt, nhìn qua có vẻ như uống đã nhiều. "Chán quá. Chu Thần cậu còn gì chơi không?"
"HÌ hì hì, nếu không chúng ta ra ngoài đi quán bar đi? Có người đẹp."
Hai bạn học nữ đỏ mặt nói không đi, mấy cậu nói lời gì đâu không. Có cậu trai nói, "Tớ chỉ mới nói là có người đẹp chứ có nói làm gì đâu. Mấy cậu nghĩ đi đâu vậy? Có phải đang nghĩ bậy bạ không?"
"Nói không lại mấy cậu, không nói nữa."
Hai cô gái nắm tay nhau ra ngoài. Chu Thần còn muốn hỏi bọn họ đi đâu thì những người khác đã nói không cần quan tâm, chúng ta uống rượu đánh bài một hồi thì các cô ấy sẽ quay về thôi cho nên Chu Thần cũng không quản nữa.
"A a anh hai thắng rồi!" Tiểu Bồi Tiền vừa thua nhưng lại mừng còn hơn mình thắng cuộc.
Bùi Lĩnh làm mặt mèo, tự mình bưng "chiến lợi phẩm" lên, là sữa bò của Tiểu Bồi Tiền. Ai thắng thì uống sữa, quả thật là tàn nhẫn.
"Chơi tiếp!" Bùi Lĩnh lau miệng, quyết định lần này phải nhường, nhất quyết phải để Tiểu Bồi Tiền uống sữa.
Đúng lúc Tiểu Bồi Tiền thắng được một trận, đang cầm ly sữa uống ừng ực thì hai cô gái ra ngoài vừa nãy đã quay về. Vẻ mặt hai người vô cùng hưng phấn, "Chu Thần, có phải cậu còn có anh trai không?", "Cũng trạc tuổi bọn mình, vô cùng đẹp trai."
"Hai cậu nhìn thấy cái gì vậy? Nhìn hưng phấn như vậy chẳng lẽ còn đẹp trai hơn Chu công tử của chúng ta à?"
Bạn học nữ không thèm để ý đến lời nói chua cay của bạn học, tiếp tục truy hỏi Chu Thần.
"Vóc dáng rất cao, mặc quần áo chơi bóng. Tớ nhìn thấy hình như đi về hướng nhà sau."
Cho nên không thể nào là khách quý.
Chu Thần lập tức biết là ai. Đối mặt với sự tò mò và hâm mộ của bạn học nữ, cậu ta cố nén sự khó chịu trong lòng, hời hợt nói: "Mấy cậu nói hẳn là em họ, con trai của cô tớ, tạm thời ở nhờ nhà tớ." "Thật sự là em trai của cậu à? Cậu có thể rủ người ta ra đây chơi không?"
"Tên của cậu ấy là gì?"
Chu Thần: "Tên là Tần Trì Dã." Rồi nói một cách qua loa, "Nó không thích gặp người khác, chúng ta tự mình chơi đi."
Bùi Lĩnh đang xoa xoa đầu em trai, khen Tiểu Bồi Tiền uống sữa giỏi đột nhiên nghe được một cái tên quen thuộc không khỏi nghiêng đầu nhìn Chu Thần. Tần Trì Dã là em họ Chu Thần?
Thế giới này đúng là nhỏ thật. Tham gia một bữa tiệc thôi mà cũng có thể nghe được tên của Tần Trì Dã.
Cô gái bên kia thúc giục: "Cậu không gọi làm sao biết người ta không tới."
"Chu Thần vì sao cậu không nói mình có một em họ đẹp trai như vậy, đẹp quá đi mất."
Hai cô gái tới hôm nay có một người là người mà Chu Thần thích. Bây giờ nghe được cô gái luôn miệng khen Tần Trì Dã, cậu ta vô cùng khó chịu, cố ý nói: "Tính cách của nó vô cùng bạo lực, có thể đánh người. Thành tích học tập cũng rất dở. Cha nó đang ở kinh đô, lúc cấp Hai đã nhét nó vào nhà tớ rồi. Dù sao tính tình cũng không phải là người dễ trêu chọc." "A?" Cô gái sửng sốt một chút.
Có bạn học nam tò mò, "Có chuyện gì vậy?"
"Ở nhờ nhà cậu mà còn động thủ đánh người? Mẹ nó đúng là họ hàng cực phẩm mà."
Chu Thần có chút bối rối, nhưng Tần Trì Dã cũng không ở đây, cậu ta tiếp tục thêu chuyện: "Ai bảo bà nội tớ mềm lòng làm gì. Cô tớ qua đời sớm chính là bị nhà trai hại chết. Nhà trai cũng không muốn có đứa cháu này cho nên bà nội mới nhận nó, từ đó đến giờ luôn luôn ở nhà sau. Năm trước bà nội tớ qua đời, nó cứ một mình như thế, không thèm để ý đến ai, cũng không thích nói chuyện. Dù sao cũng là người tự bế bạo lực, một câu không hợp đã động tay động chân."
"Mấy cậu cẩn thận một chút, đó chính là người điên."
Bùi Lĩnh nghe xong chuyện của Tần trùm trường cảm thấy có hơi không thỏa đáng. Mặc dù trùm trường có tương đối chảnh lại lạnh lùng nhưng đâu đến nỗi một câu không hợp đã đánh người chứu? Cậu diss kỹ thuật bóng rổ của hắn, không đánh nè.
Trước mặt mọi người trong trò chơi, cậu nói hắn thích nhân yêu, không bị đánh nè.
Ở trên lớp, cánh tay của cậu vượt qua đường kẻ vạch đụng phải trùm trường đang ngủ, cũng không bị đánh nè.
Chỉ có liếc cậu một cái.
Còn có, trùm trường không tự bế, rất thích nói chuyện.
Đứng đó, đừng nhúc nhích, im miệng đi.
Boss ra rồi, đừng có hát nữa.
Tổng hợp từ trên xuống dưới, hoặc là Tần Trì Dã trong miệng Chu Thần không phải là trùm trường cậu biết, hoặc là Chu Thần đang nói láo.
Bùi Lĩnh đương nhiên phải tin bạn ngồi cùng bàn của mình rồi. Cho nên cái con người Chu Thần này, tại sao muốn bôi đen bạn cùng bàn của cậu!!!!