Cậu Ấy Đến Từ 1945

Chương 100: C100



Gin: chương này đọc trên Wordpress sẽ có chú thích bằng video cụ thể hơn nheeee

- --

Thái Minh Minh bắt gặp ông chủ thì nhận thua ngay tại chỗ, lúc đang định di chuyển điện thoại đi thì Châu tổng trong ống kính hơi ngẩng đầu lên nói: "Không sao đâu, livestream công ích của cậu ấy, em để cậu ấy quay mà, chỉ thuận tiện nói vài câu thôi."

Trữ Khâm Bạch cụp mắt xuống: "Vậy nói xong chưa?"

"Cũng được kha khá rồi."

"Vậy đi thôi."

Phòng livestream.

【.........】

【..................】

【..............................】

【Tôi có thể bay vèo tới địa điểm quay phim không?】

【Mối thù cướp vợ không đội trời chung nha, anh Trữ!!】

【Chó thì đúng là chó thật, cho bọn tôi nhìn thì đã làm sao? Tôi hỏi này, thì đã làm sao?】

【Tư thế vừa rồi của anh Trữ, bằng mặt không bằng lòng?】

【Châu tổng cũng vậy nho, có hơi ngoan ngoãn.】

【Khí chất của hai người này khác biệt một cách khó hiểu khi ở cùng nhau, có nhận ra không?】

【Anh Trữ, ôm đã lắm phải không? Em cũng muốn huhuhu.】

Thái Tu Minh nhìn vào bão bình luận liên tục được làm mới phòng livestream, tốc độ nhanh đến mức đạt khiến cho người ta hoa mắt, màn hình cũng có lần bị lag đến mức muốn nổ tung.

Đến khoảng hai giờ, số người trong phòng livestream chính thức vượt quá mười triệu.

Các hot search liên quan vẫn luôn được ghim ở hàng đầu không hề có xu hướng giảm xuống, người đại diện Phạm Tuyền gọi điện trực tiếp cho Thái Tu Minh trước mặt rất nhiều người trong phòng livestream, rõ ràng cũng không ngờ được điều này.

Mở đầu là nội dung chuyên nghiệp: "Cái điện thoại nát đó của cậu bây giờ không chịu được dữ liệu lớn như vậy, tôi bảo người đổi cho cậu cái khác, số lượng fan trên Weibo đang không ngừng tăng lên, có vài tài khoản marketing bắt đầu thu hút lưu lượng truy cập rồi, cậu chú ý nội dung livestream một chút, truyền bá năng lượng tích cực, đừng có mắng người."

Thái Tu Minh đã được huấn luyện, thành thật gật đầu: "Biết rồi ạ."

Nói xong còn quyết định trưng cầu ý kiến của người đại diện một chút, giống lừa mình dối người, che miệng nói vào điện thoại: "Chị Phạm, sếp và Châu tổng phải làm sao đây? Lưu lượng lớn như vậy em cũng hoảng nữa."

Phạm Tuyền hiển nhiên là cạn lời, "Cậu hoảng cái gì, cũng không phải là tới gặp cậu, còn vô cớ cho cậu độ hot lớn như vậy kìa."

Thái Tu Minh: "Vậy bọn họ cứ đòi em quay hai anh ấy, phải làm sao bây giờ?"

"Quay thì cứ quay đi." Phạm Tuyền suy nghĩ một lát rồi nói thẳng: "Nhưng cậu đừng chọc vào Trữ Khâm Bạch nha, nếu cậu chĩa ống kính vào mặt Châu Thanh, cậu ta nhất định sẽ tức giận, những thứ khác thì cậu ta cũng lười quản cậu."

Thái Tu Minh: "Vậy thì quay từ xa là được phải không ạ?"

"Ừm, người ta hợp pháp mà. Này, tôi nói cậu cũng không phải là quay hiện trường bắt gian, đừng có làm cái mặt đáng xấu hổ như vậy."

Phạm Tuyền rõ ràng đang theo dõi phòng livestream này, nói xong lại tiếp tục: "Nhưng cũng đừng cũng chỉ nhắm vào bọn họ, tự cậu có thể live được gì thì live."

"Vâng, đã rõ."

Lúc Thái Tu Minh cúp điện thoại, cư dân mạng trong phòng livestream đã sắp bị cuộc gọi này của cậu ta làm cho cười chết.

【Thái Minh Minh có lẽ cũng không ngờ rằng mình lại hot dễ dàng đến vậy.】

【Thông thường, kiểu livestream công ích do các nghệ sĩ thực hiện này nhiều lắm cũng sẽ không vượt quá hai triệu người. Với mức độ nổi tiếng hiện tại của cậu ta, năm trăm nghìn vốn dĩ cũng đã cao lắm rồi.】

【Không ngờ ông chủ lại cho bay thẳng lên luôn hahaha. 】

【Sai rồi, người là do Châu tổng dẫn dắt.】

【Châu tổng mới là đỉnh lưu hàng thật giá thật.】

【Tôi đã quyết định rằng trong hai mươi tư giờ tới, tôi sẽ cắm trong phòng livestream này một phút cũng không thiếu!】

【Tôi cũng thế!】

【Mặc dù thật ra chỉ còn mười mấy tiếng nữa thôi. 】

Sau đó, dưới sự chỉ đạo và thúc giục của cư dân mạng, Thái Tu Minh dấn thân vào hành trình bắt giữ khoảnh khắc dù cố tình hay vô ý.

Trong thời gian quay phim, anh Trữ còn có việc, đứng sau camera giám sát của đạo diễn thảo luận nội dung quay phim cùng ekip quay phim.

Châu Thanh khoanh tay đứng ở một bên lắng nghe nhưng không tham gia.

Thái Tu Minh chỉ để ống kính lướt qua, nói: "Đây chỉ là để cho mọi người xem trạng thái quay phim bình thường thôi, nội dung thảo luận là bí mật quay phim, nhưng nếu đứng xa thì cũng không nghe thấy được."

Vừa dứt lời đã nhìn thấy anh Trữ trong ống kính đang chăm chú nghe đạo diễn nói chuyện, nhưng cũng không làm lỡ việc anh lấy đi đồ ăn vặt trên bàn đạo diễn, bóc một viên kẹo rồi tiện tay bỏ vào miệng Châu tổng ở bên cạnh.

Vẻ mặt của Châu Thanh rõ ràng đã hơi khựng lại, giây tiếp theo thì mỉm cười.

Trữ Khâm Bạch bị đạo diễn trừng mắt không mấy vui vẻ, đạo diễn dứt khoát cầm lấy cái túi trên bàn, quay đầu đã vui vẻ hoà nhã, trực tiếp nhét hết cho Châu Thanh.

【...... Đây toàn là mấy động tác nhỏ mờ ám!】

【Anh Trữ không những không lạnh lùng với Châu tổng mà còn thật sự rất biết cách!】


【Hahahaha, ngay cả đạo diễn cũng nhìn không nổi nữa.】

Thái Tu Minh, người đã trải qua đủ loại thăng trầm trong một ngày, rõ ràng đã không còn hoảng hốt nữa, còn có tâm trạng trêu chọc: "Nếu như livestream hồi đầu của tôi mà nổi tiếng thế này thì cũng không đến mức phải vào giới giải trí."

Sau khi quay phim chính thức kết thúc, Châu Thanh bị trợ lý của Trữ Khâm Bạch gọi đi.

Vài người đạo diễn và giám sát từ ​​bên trong đi ra, vừa đi vừa nói với Trữ Khâm Bạch: "Thật sự không để cậu ấy làm khách mời cho chúng ta một chút được sao? Là kiểu không có lời thoại, chỉ cần lộ mặt một chút thôi ấy."

Đôi giày cổ cao của Trữ Khâm Bạch giẫm lên bãi cát, thẳng thừng nói: "Chú cũng nhìn trúng lưu lượng của em ấy à?"

"Đánh rắm, nhìn trúng chính cậu ấy."

Trữ Khâm Bạch: "Chú phải lấy làm tiếc rồi, em ấy không quay."

"Được rồi, vậy thì thật sự đáng tiếc." Đạo diễn cũng không ép buộc, tiếp tục nói: "Năm nay điều kiện bên Tây Bắc này quá khắc nghiệt, tôi nghe nói cậu ấy vốn đang làm nội dung liên quan đến cứu trợ thiên tai nhỉ? Lúc này còn gửi đến cho chúng ta những đồ dùng này quả thật là đã giúp đỡ rất nhiều, cậu phải thay tôi cảm ơn Châu Thanh cho đàng hoàng."

"Không thành vấn đề."

Trong phòng livestream đã nghe thấy cuộc trò chuyện này từ xa.

【Tôi cũng có nghe nói về thời tiết khắc nghiệt ở đó năm nay.】

【Nhưng có vẻ cũng không được đưa tin nhiều.】

【Không ngờ Châu tổng còn tham gia vào những công tác liên quan đến chi viện này, tôi luôn cho rằng anh ấy về cơ bản chỉ ở trong văn phòng thôi chứ.】

【Nghĩ nhiều quá, chỉ cần tra đi là biết, bất kể là danh nghĩa một người hay danh nghĩa công ty, số lượng các dự án chi viện, cứu viện mà anh ấy đã đầu tư và tham gia trong hai năm qua nhiều không đếm xuể...】

【Cũng xem như phù hợp với định hướng giá trị doanh nghiệp nhỉ.】

【Tôi cảm thấy đây không chỉ là vấn đề bia miệng, nếu một người không tự mình cảm nhận mà chỉ coi trọng tiền tài và thanh danh thì tuyệt đối không thể làm được những gì như Châu tổng đang làm bây giờ.】

Chủ đề đột nhiên trở nên nghiêm túc.

Thái Tu Minh cũng dứt khoát tìm một đồi cát ngồi xuống, lần đầu tiên nghiêm túc nói: "Anh Thanh vốn đã người như vậy."

【Lời này có gì đó à nha. 】

【Cậu thật sự thân với Châu tổng à?】

【Lầu trên nói xàm thật, cậu ấy ký với studio của Trữ Khâm Bạch, làm sao có thể không biết Châu Thanh?】

Thái Tu Minh nhìn về phía xa, đột nhiên nói: "Không phải bên ngoài luôn tò mò về chuyện tôi ký hợp đồng với studio của anh Trữ sao? Tôi chưa từng nói cho ai biết, người thật sự có ơn tri ngộ với tôi thật ra là anh Thanh."

Bão bình luận là một loạt các dấu chấm hỏi.

Thái Tu Minh liền kể về việc lúc đầu bị lừa ký hợp đồng âm dương (*) như thế nào, sau đó còn bị người đại diện vô đạo đức lừa gạt, bị lừa đi mời rượu.

(*) hợp đồng âm dương: chỉ người ký hợp đồng sẽ ký hai hoặc nhiều hợp đồng có nội dung khác nhau về cùng một việc, một hợp đồng dùng nội bộ, một hợp đồng dùng cho bên ngoài, hợp đồng dùng cho bên ngoài sẽ không đúng sự thật, nhằm mục đích trốn thuế nhà nước hoặc các mục đích khác. Cụm này chắc là có thuật ngữ tiếng Việt mà mình đang chưa nghĩ ra nên nếu ai biết thì cứu mình với nha 🙏🏻

Cậu ta nói: "Hôm đó đúng lúc anh Thanh cũng ở đó, tôi suýt nữa đã đánh nhau với người ta, anh ấy đã giúp tôi một tay. Sau này biết được tôi là người mới trong giới nghệ thuật nên đã đưa cho tôi danh thiếp studio của anh Trữ. Mọi người đều biết hiện tại anh Trữ không nhận việc thương mại nhiều, công ty đầu tư lại liên tục mở rộng, lúc đó studio có lẽ vốn đã có ý định tuyển người rồi, vậy nên có thể nói là vận may của tôi thật sự cũng không tệ."

Một mình cậu ta nói dông dài, cũng không quan tâm bão bình luận nói gì, sau đó nhìn thấy có người hỏi tại sao trước đây không nói chuyện này thì tính nết lại bộc phát, không mấy vui vẻ nói: "Một người đàn ông trưởng thành như tôi mà để cho người khác lừa là chuyện vẻ vang lắm sao? Còn phải nói cho cả thế giới biết cơ. Hơn nữa, tôi cũng không muốn mang gánh nặng dư luận không cần thiết đến cho anh Thanh."

【Thái cẩu đáng thương.】

【Bị người ta lừa không mất mặt, em còn trẻ mà!】

【Tin tưởng chính mình, em có thực lực, đừng quan tâm mấy lời công kích ghen ăn tức ở ngoài kia. Dù sao thì là một fan diễn xuất của anh Trữ bao nhiêu năm, chị biết rất rõ anh ấy thật sự sẽ không tùy tiện ký hợp đồng với người khác.】

Đến sáu giờ tối, số người trong phòng livestream đã lên tới năm mươi triệu người.

Bây giờ vẫn là trạng thái mà phần lớn thời gian chỉ có Thái Tu Minh và những người khác xuất hiện trên ống kính.

Buổi tối, đoàn làm phim ăn món nướng trên sa mạc.

Đống lửa cộng thêm hoàng hôn cũng có thể xem là cảnh đẹp nhân gian.

Thái Tu Minh cầm điện thoại di động uống bia và chơi game với một nhóm người trẻ ở đó, sau đó không hiểu làm sao lại bắt đầu hợp xướng bài "Tịch dương hồng" (*), quả thật là không nỡ nhìn.

(*) "Tịch dương hồng" (tạm dịch: ánh chiều tà màu đỏ), một bài hát của Đồng Thiết Hâm.

Một chị gái tốt bụng đưa cho cậu ta một chai nước, nói: "Cậu đừng có hát nữa, tôi thấy cổ họng cậu khàn cả rồi đấy."

"Không còn cách nào khác, hôm nay nói nhiều quá rồi." Thái Tu Minh ngồi thẳng xuống đất, kể lể một câu: "Thử thách này quả thật là, ban đầu em còn tưởng rất dễ dàng."

Cô gái nhỏ dứt khoát đến trước ống kính, nói xin chào với điện thoại, vừa nhìn thấy con số năm mươi tám triệu người cũng bị doạ một trận, sửng sốt: "Nhiều người vậy à?"

Bên cạnh có người ồn ào cười nói: "Cô không biết à? Thái Minh Minh của chúng ta hot rồi nha, hot search treo cả một ngày."

Ekip ở nơi hẻo lánh này, nhiều người đều phải làm việc cả ngày, mặc dù cũng biết Thái Tu Minh có thử thách livestream nhưng cũng có người không biết tại sao độ hot của cậu ta lại cao như vậy.

Cũng giống như cô gái trẻ vừa rồi, ngạc nhiên hỏi: "Hot rồi? Tại sao?"

Thái Tu Minh đạp người đối diện: "Đừng gây sự."

Cô gái lại nhìn vào phòng livestream lần nữa, thầm nghĩ, đây không phải khá bình thường sao?

【Hát cho có không khí thế thôi, quả thật gom lại đủ thành mấy chữ "tông điếc".】

【Gửi cho cậu một viên ngậm trị viêm họng nhé? Tôi vừa mới ăn trước bữa tối.】

【Ngày mai có lẽ sẽ thành con vịt đực, cậu thế này thật sự sẽ không bị đạo diễn mắng chứ?】


【Nói ít lại, mấu chốt là đừng hát nữa, kiếp này cậu nhất định không duyên với giới ca hát rồi.】

Vốn cảm thấy khá bình thường nhưng khi nhìn kỹ lại lại cảm thấy có chỗ nào đó không ổn.

Với lưu lượng cao như vậy, bão bình luận thế nhưng lại mang đến cho người ta một bầu không khí nhàn nhã.

Có người thậm chí còn chơi mạt chược trong đó, cái gì mà Ngũ Văn Cửu Vạn, một số người còn trực tiếp nói "ù rồi".

(mình không hiểu gì về mạt chược hết nên có thể không đúng lắm, hoan nghênh mọi người góp ý)

Trong bầu không khí như vậy, số lượng người chỉ thấy tăng chứ không giảm.

Thỉnh thoảng còn xen lẫn những cuộc trò chuyện như thế này.

【Mẹ hỏi tôi tại sao ăn cơm mà vẫn cầm điện thoại nhìn người ta hát "Tịch dương hồng", hỏi tôi có phải có bệnh không, xin hỏi tôi nên trả lời bà ấy thế nào đây?】

【Nói với mẫu thượng đại nhân, bà mua nhà trong livestream rồi.】

Cô gái nhỏ có hơi mù mờ, tưởng rằng đã xảy ra chuyện gì lớn mà mình không biết, lại sợ nói sai nên rời khỏi ống kính, lặng lẽ hỏi người bên cạnh.

Người bên cạnh cười nhắc nhở: "Cô quên hôm nay ai ở đây rồi à?"

Cô gái sửng sốt một lúc, bừng tỉnh: "Không phải là bọn họ đang hóng Châu tổng đấy chứ?"

"Nếu không thì sao nữa."

Cô gái lẩm bẩm, bái phục Thái Tu Minh: "Gan cậu không nhỏ nhỉ, thế mà thật sự dám quay à?". ngôn tình sủng

Trong đoàn làm phim, đặc biệt là với một số nhân viên bên lề, đối với cái tên Châu Thanh, bọn họ vẫn còn mang theo cảm giác cách mình rất xa.

Nhìn anh Trữ, có lẽ sẽ cảm thấy anh là kim tự tháp trong giới, tính cách lại còn lạnh lùng không với tới được.

Nhìn Châu Thanh thì sẽ cảm thấy cậu là hoa chi lan trong căn phòng yên tĩnh, là Châu tổng như vầng trăng sáng.

Ở bên này đang sôi nổi thì phong cách trong phòng livestream đột nhiên thay đổi.

【Đằng sau, đằng sau!】

【Thái Tu Minh, đằng sau anh kìa!】

【Di chuyển ống kính qua đó một chút, cậu chắn tầm nhìn rồi! 】

Những người xung quanh vốn dĩ đang lấy điện thoại ra theo dõi phòng livestream, khi nhìn thấy bão bình luận này đều quay đầu lại nhìn về phía sau.

Trong ánh hoàng hôn lúc xế chiều, có hai người nắm tay nhau từ phía sau đi qua.

Ngày hôm đó sau này được fan hâm mộ gọi là "Ngày Bách Thịnh".

Có một cảm giác rất long trọng nhưng thật ra đó chỉ là sự kết hợp của một chữ lấy ra từ trong tên bọn họ (*) mà thôi.

(*) chữ Bạch (白) trong tên Trữ Khâm Bạch phiên âm là /bái/ còn chữ Bách (百) phía trên phiên âm là /bǎi/, chữ Thanh (声) trong tên Châu Thanh phiên âm là /shēng/ còn chữ Thịnh (盛) phía trên phiên âm là /shèng/, đại khái là đọc na ná nhau nên fan mới lấy hai chữ Bách Thịnh này như từ đồng âm. Chữ Bách có nghĩa là một trăm, cũng chỉ con số lớn, chữ Thịnh là trong thịnh vượng, phồn thịnh nên khi ghép thành "Bách Thịnh" nó mới có cảm giác to lớn, long trọng.

Bởi vì ngày hôm ấy, hàng chục triệu người đã nhìn thấy dáng vẻ thật sự của bọn họ lúc riêng tư.

Nhìn thấy Châu Thanh bởi vì có hứng thú với máy quay phim nên cùng anh quay phim trò chuyện cả tiếng đồng hồ. Nhìn thấy nhiệt độ trên sa mạc giảm xuống vào buổi tối, động tác khoác áo cho cậu bên lửa trại của anh Trữ vô cùng tự nhiên, nhìn thấy bọn họ ra ra vào vào, mỗi khoảnh khắc vô tình xuất hiện trước ống kính, bọn họ là chính mình nhưng trong mắt đều là đối phương.

Là những cử chỉ mà có diễn cũng không ra được.

Mười một giờ đêm.

Thái Tu Minh đã không chống đỡ nổi nữa nên chuẩn bị livestream ngủ cho sáu mươi triệu fan, hoàn toàn trút bỏ mọi gánh nặng, tự nhận mình chỉ là một cái máy livestream tàn nhẫn.

Nhưng sức lực của giới trẻ ngày nay thật sự rất tốt.

【Ngủ cái gì mà ngủ!】

【Mười một giờ đã đi ngủ, anh là người già sao?】

【Thái cẩu, chúng ta lén lút đi vén lều của anh Trữ đi?】

【Cái gì, cái gì, tôi nghe không hiểu gì cả.】

【Tôi muốn xem!】

【Châu tổng, em tới đây.】

Thái Tu Minh khoanh chân ngồi một mình bên đống lửa, ban đêm có hơi lạnh, cậu ta bọc mình trong một chiếc chăn mỏng nhiều màu sắc, nhìn điện thoại với vẻ mặt cạn lời, "Trời tối rồi mà mấy người không muốn làm người phải không? Một đám háo sắc chứ thực tế ngay cả nắm tay còn chưa nắm chứ gì?"

【Mẹ ơi, ở đây có người mắng con. 】

【Thái Minh Minh, cậu không hổ là kẻ tàn ác trên mạng, cậu rất hiểu cư dân mạng đấy.】

【Quả thật là hơi muộn rồi, vậy bọn họ đã ngủ chưa?】

【Đèn trong lều đã tắt chưa?】

【11 giờ 48, tôi đang chờ bình minh, hát bài "Cô đơn như tuyết" đi.】

【Bệnh thần kinh.】


Ngay lúc này, đang lúc Thái Tu Minh hắt hơi một cái, cậu ta cảm giác được có người ngồi xuống bên cạnh mình. Cậu ta tưởng rằng là một nhân viên công tác nào của đoàn làm phim nên chỉ tuỳ ý nhìn sang, giây tiếp theo gần như nhảy dựng lên.

"Anh... Anh Thanh." Cậu ta hết hồn.

Châu Thanh tiện tay đưa một ly nước nóng đã ngâm thuốc bột sang, cười nói: "Uống một chút đi, tôi thấy đoàn các cậu không ít người không thích nghi được với chênh lệch nhiệt độ, ai nấy đều có hơi bị cảm."

Thái Tu Minh do dự nhận lấy chiếc ly, gật đầu: "Cảm ơn anh Thanh."

"Đừng khách sáo." Tư thế ngồi của Châu Thanh mang theo hai phần tuỳ ý, nhìn Thái Tu Minh, giống như đang nói chuyện phiếm với cậu ta, "Lâu rồi không nói chuyện với cậu, bây giờ đã có thể thích nghi với giới này chưa?"

Thái Tu Minh cũng không còn dáng vẻ cười đùa trong livestream nữa, nghiêm túc trả lời: "Lúc đầu có hơi không ổn lắm, nhưng bây giờ em cảm thấy tốt lắm rồi, có thể học hỏi được nhiều điều trong đoàn làm phim."

"Vậy thì tốt."

Châu Thanh chỉ vào điện thoại trong tay cậu ta: "Vẫn còn phải livestream đến tận bình minh sao?"

Châu Thanh không biết về hình thức livestream, Thái Tu Minh thì hoàn toàn là vì Châu Thanh đến nên đã quên mất mình vẫn đang livestream, cậu ta trả lời theo phản xạ có điều kiện trước: "Đúng vậy, sẽ kéo dài đến tám giờ sáng mai."

Trả lời xong, lúc nhìn lại màn hình mới nhận ra những con cú đêm kỳ lạ một giây trước trong phòng livestream đã thay đổi dáng vẻ.

【Châu tổng ấm áp quá.】

【Em cũng muốn uống thuốc, loại do Châu tổng đích thân pha í.】

【Thái Minh Minh, sao mà cậu may mắn thế hả? Sau lưng thì được hậu thuẫn của một ông chủ như anh Trữ, thế mà còn được nhận sự quan tâm từ đích thân Châu tổng."】

【Càng ghen tị với anh Trữ hơn rồi.】

【Châu tổng, anh nên đi ngủ rồi đó.】

【Ở sa mạc rất lạnh.】

【Anh Trữ đâu rồi?】

【Thái Minh Minh, chia một nửa chăn của cậu cho Châu tổng đi.】

【Chắc chưa?】

【Thật sự chắc chưa?】

Đương nhiên là không chắc.

Trọng điểm là Thái Minh Minh cũng không dám.

Châu Thanh tới chưa được mấy phút thì những người hô hào Trữ Khâm Bạch trong phòng livestream đã thật sự gọi được anh xuất hiện. Thái Minh Minh thấy anh xuất hiện thì nuốt nước miếng theo phản xạ, gọi một tiếng: "Anh Trữ."

Trữ Khâm Bạch tiến lên "ừm" một tiếng nhưng cũng không nói gì.

Anh rõ ràng đến để mang người đi, nhìn thấy nửa người Châu Thanh xuất hiện trong ống kính thì cúi người xuống nhìn vào điện thoại của Thái Tu Minh.

Châu Thanh nhìn thấy động tác của anh, cũng theo đó nhích lại gần bên cạnh, ngẩng đầu lên hỏi anh: "Anh nhìn gì vậy?"

Lúc này, Thái Tu Minh đã sợ hãi đến mức rời khỏi ống kính livestream, để lại màn hình cho hai người này.

Trước tiên là Trữ Khâm Bạch cúi đầu nhìn Châu Thanh một cái, sau đó nâng cằm cậu lên dễ như trở bàn tay rồi mới nói với ống kính: "Hôm nay ngắm người đã ngắm đủ chưa? Về sau đừng có tuỳ tiện nói hươu nói vượn trên mạng... Không nói chuyện cùng nữa, lát nữa sẽ quay về... Ừm, ngày mai em ấy đi."

Không biết anh đã nhìn thấy gì mà câu tiếp theo: "Đúng vậy, người của tôi, đừng nhớ nhung nữa."

Châu Thanh sửng sốt một chút mới nhận ra anh mới nói gì, không nhịn được vỗ anh một cái, nhắc nhở: "Nhiều người như vậy, đừng có tuỳ tiện nói bậy bạ."

Trữ Khâm Bạch tiện tay tóm lấy tay cậu, trực tiếp kéo người lên: "Đi đây."

Trước khi rời đi còn đá vào chăn của Thái Tu Minh, cau mày nói: "Cút vào trong livestream đi, nếu cậu thật sự làm cho mình bị bệnh thì sẽ làm chậm tiến độ quay phim."

Thái Minh Minh giống như bị nghẹn họng, im lặng đáp lại một tiếng.

Phòng livestream cười chết.

【Một kiểu yêu mến khác đến từ ông chủ.】

【Đánh rắm, phải nói là ông chủ trên đời này đều có lòng dạ độc địa như nhau.】

【Thái Minh Minh, từ nay về sau ôm đùi Châu tổng đi, tôi xem như đã hiểu rồi, tìm Châu tổng là hiệu nghiệm nhất.】

【Đúng vậy, rất muốn hét lên, Châu tổng, yêu em đi!】

【Đừng nghĩ nữa, Châu tổng yêu anh Trữ.】

【Muốn cướp người.】

【+1】

Toàn bộ phòng livestream đã đi đến giai đoạn sau vô cùng yếu ớt, bài nhạc đệm trước giờ đi ngủ này đột nhiên trở nên nóng hổi, ​​Thái Tu Minh nhìn về hướng hai người rời đi, quay đầu lại nhìn phòng livestream lại tăng thêm năm mươi nghìn người, thở dài: "Mấy người có sức lực thật đấy, cú đêm hay là hành tôi vậy?"

Mười hai giờ đêm cho đến rạng sáng ngày hôm sau.

Thái Tu Minh mang theo quầng thâm mắt, đánh một cái ngáp dài và mang theo một mái tóc như ổ quạ, lúc ra khỏi lều thì đoàn làm phim đã bắt đầu bận rộn rồi.

Nào là dựng giá, dựng máy móc, không khác gì những buổi sáng sớm trong mỗi buổi quay phim của đoàn làm phim từ trước đến giờ.

Giống như hàng chục triệu người cứng rắn trong phòng livestream, một đêm trôi qua có rớt đi một vài người nhưng một lượng lớn vẫn vững như bàn thạch.

Loại hình livestream kéo dài này, lại vẫn duy trì được lượng truy cập phổ biến cao như vậy đã có thể gọi là truyền kỳ trong những livestream cùng loại hình rồi.

Thái Tu Minh nhìn giờ, "Hai tiếng cuối cùng, chúng ta sắp thắng lợi rồi."

【Chứng kiến ​​kỳ tích.】

【Má nó, tối qua đã xài hết hai cái sạc dự phòng của tôi, điện thoại nóng đến mức suýt thì nổ tung.】

【Mặc dù không biết đang kiên trì cái gì nhưng tôi cảm thấy không đợi đến khi hai mươi tư giờ này kết thúc thì cuộc sống của tôi có vẻ sẽ không trọn vẹn. Có trời mới biết, lúc tôi vừa vào đây chỉ là muốn nghía qua một cái thôi đấy.】

【Một tôi khác trên đời, một sự tự làm mình đau khổ một cách kỳ lạ.】

【Mới dậy, ngủ được có năm tiếng.】

【Mới sạc máy xong, tôi đã quay lại rồi đây.】

【Có phải hôm nay Châu tổng sắp đi không? Tôi nhớ tối qua anh Trữ đã nói vậy nhỉ?】


【Hình như vậy, người đi về rồi à?】

Thái Tu Minh nhìn xung quanh, thấy chiếc xe hôm qua lái đến vẫn còn ở đó thì nói: "Chắc là chưa đâu, tôi đi rửa mặt cái đã."

Sau đó tiện tay nhét điện thoại cho một nhân viên công tác đi ngang qua, nhân viên công tác ngơ ngác bị buộc phải cầm điện thoại không biết làm thế nào.

Sau đó, theo như chỉ thị, giơ ống kính lên quét quanh toàn bộ chỗ đóng quân, mặt trời vẫn chưa ló dạng, nhiệt độ buổi sáng xuống thấp đến mức có thể thở ra khói trắng, toàn bộ địa điểm bắt đầu cảnh tượng bừng bừng sức sống cho việc quay phim hết cả một ngày.

Nhân viên công tác đột nhiên chú ý tới phòng livestream bảo hắn đợi đã, sau đó đã thật sự dừng lại ngay lập tức.

Trên bãi đất trống cách đó không xa, chiếc xe hôm qua Châu Thanh cho người lái tới đã bắt đầu chất hàng lên xe, ở phía xa xa sa mạc là những ngọn đồi nhấp nhô trùng điệp, bằng phẳng nhẵn nhụi, như có thể nghe thấy tiếng chim và tiếng lục lạc khi lạc đà bước đi.

Đường viền mặt trời từ từ nhô lên từ chân trời, chiếu sáng một mảng đồi cát vàng.

Dưới khoảng không mênh mông này, hai người đứng đó hòa vào mảnh đất trời đó, in lên dấu ấn sâu sắc và vĩnh cửu trong dòng chảy thời gian.

Hàng chục triệu người đang chứng kiến ​​cảnh tượng này.

Trong phòng livestream dần dần có chút sức sống.

【Nhìn thấy cảnh này, cuối cùng tôi cũng biết mình đang chờ đợi điều gì.】

【Là đợi buổi livestream kết thúc sao?】

【Không đúng, trên đời này luôn có những người yêu nhau trong bí mật, bất kể là thề non hẹn biển hay lời thì thầm thân mật bên tai, đó là cách của bọn họ. 】

【Nói lên tiếng lòng của tôi rồi, thật ra ban đầu tôi thật sự không tin anh Trữ và Châu tổng là thật, bởi vì bọn họ trông không giống nhau, sau khi hóng ở đây suốt hai mươi tư giờ, tôi đã tin rồi.】

【Tôi cũng vậy.】

Thái Minh Minh sau khi rửa mặt trở về đã bắt đầu không hiểu được bão bình luận trong livestream nữa, vừa dùng khăn giấy lau mặt vừa lấy lại điện thoại, hỏi: "Mấy người đang nói cái gì vậy?"

【Thái cẩu độc thân không cần hiểu.】

【Rửa mặt xong tốt xấu gì cũng phải lau nước đi, sống đã đủ sơ sài rồi. 】

【Quay phim cho thật tốt, tôi đi đây.】

【Tôi cũng out đây, livestream tiếp theo lại gọi tôi nhé, nhưng đừng có lâu như vậy nữa, nếu không phải vì tình huống đặc biệt, lòng tôi thật sự sẽ không chịu nổi. 】

【Thái Minh Minh, nhớ nói với anh Trữ và Châu tổng, luôn bên nhau nhé.】

【Trăm năm hoà hợp, ước hẹn bạc đầu.】

Thái Tu Minh sửng sốt một lát, nhìn cảnh tượng ở nơi xa xa, sau đó lại thu tầm mắt lại, nghiêm túc một lát, "Yên tâm đi, cần gì tôi gửi lời, anh Trữ người ta còn không rõ Châu tổng bằng mấy người sao? Châu tổng là người sẽ tuỳ tiện ở bên người khác sao? Không cần lo lắng đâu, ngày tháng rất dài, cứ thong thả mà xem."

Dài đến tận cùng thời gian, đến tận góc chân trời.

Người trong phòng livestream rút đi như thủy triều.

Sự chứng kiến của bọn họ không cần phải quá đầy đủ, bởi vì có người vẫn cần một chút thời gian riêng tư để nói chuyện bí mật.

Châu Thanh không hề chịu bất kỳ ảnh hưởng nào bởi buổi livestream này.

Có xuất hiện trước mặt công chúng hay không, hoặc là xuất hiện với dáng vẻ và hình tượng như thế nào đều không phải là việc mà cậu quan tâm, cậu chỉ đến là vì muốn gặp một người, vậy nên cứ thế mà đến, không có lý do nào khác.

Châu Thanh đứng ở đó, "Em phải ra sân bay rồi."

"Biết rồi." Trữ Khâm Bạch nhìn cậu, "Còn ba tiếng nữa, thời gian vừa đẹp."

Châu Thanh lắc đầu, "Không phải."

"Hửm?"

"Là em vẫn còn mười phút, có thể dùng để ôm anh."

Trữ Khâm Bạch bật cười, kéo người vào lòng: "Nhân viên công ty có biết Châu tổng của bọn họ luôn là một yêu quái làm nũng vòng vo tam quốc không?"

Châu Thanh gõ cằm lên vai anh, nhẹ nhàng hỏi: "Đây đã tính là làm nũng rồi à?"

"Đương nhiên." Trữ Khâm Bạch ôm lấy người, "Mặt này của ngài Châu hiếm thấy biết bao."

Phải mất thời gian dài bao nhiêu để một người đã trải qua hai kiếp có thể trao đi sự tín nhiệm.

Cần bao nhiêu kinh nghiệm mới có thể theo kịp lòng yêu nước của quý ngài Dân Quốc và biển lớn thăng trầm trong lòng.

Châu Thanh, người muốn dành trọn mười phút để ôm anh ở trước mặt này, chính là bảo vật độc nhất vô nhị trên đời này, thậm chí là trong ba kiếp mười đời.

"Anh Trữ."

"Sao vậy?"

"Em biết anh đang nghĩ gì."

Trữ Khâm Bạch ôm người kia dựa vào xe, tuỳ ý hỏi: "Đang nghĩ gì?"

Châu Thanh hơi lùi lại nhưng vẫn giữ tư thế nửa ôm, ngước mắt lên nói: "Anh cũng là Trữ Khâm Bạch độc nhất vô nhị của Châu Thanh, trên thế giới này ngoại trừ anh ra thì không còn ai khác."

"Em đúng là..." Trong mắt ảnh đế lớn Trữ đong đầy tình sâu và bất đắc dĩ, không biết nên nói gì mới tốt, chỉ có thể nghiêng người hôn phớt lên trán cậu, "Em cần phải biết, anh vẫn sẽ luôn ở đây."

Đi về phía trước, sau lưng có một người.

Lùi về phía sau, có người đón lấy em, đây là lời thề của Trữ Khâm Bạch.

Ánh nắng ban mai đầu tiên ló dạng, thế giới mênh mông dịu dàng.

Có người là sự tự tin để bạn đối mặt với thế gian, có người trở thành tượng đài nơi đầu quả tim để bạn khắc ghi trên con đường dài của cuộc đời.

Bạn biết rằng tương lai hoành tráng cũng sẽ rất tuyệt vời, nhưng chọn một người để ôm lấy, mỗi một khoảnh khắc, trong mỗi phút giây.

Bạn rất rõ ràng.

Gặp được hàng ngàn, hàng vạn niềm vui.

Chính là năm tháng có điều mới mẻ, luôn luôn có người.

- --

Gin: ồ yeahh cuối cùng cũng toàn văn hoàn rùi cả nhà oiiii =)))) không hiểu sao tui còn cảm thấy ngoại truyện hay hơn chính văn nữa =))) mọi chia sẻ cũng đã nói hết ở cuối chương 95 chính văn rồi, cảm ơn mọi người đã đồng hành đến tận chương cuối cùng này nhaaa 😘