Cậu Ấy Đến Từ 1945

Chương 47: C47



Chuyến đi của Châu Thanh đến Anh cũng có thể được xem như một chuyến đi về thăm chốn cũ.

Kiếp trước đến nơi này là năm cậu mười bảy tuổi.

Ở độ tuổi đó, Châu Thanh vừa mới chia xa gia đình và cố hương, nhìn núi là núi, nhìn nước là nước (*).

(*) bản gốc là 看山是山, 看水是水, đại khái là chỉ việc nhìn sự vật bằng con mắt chưa trải đời, thuở ban đầu khi bước ra đời, chúng ta mang theo sự tò mò và mới mẻ với thế giới, nhìn mọi thứ bằng góc nhìn trẻ thơ, vạn sự vạn vật trong mắt chúng ta đều giữ nguyên hình dạng vốn có của nó, núi là núi, nước là nước.

Châu Thanh chưa bao giờ nghĩ rằng mình sẽ quay lại đây.

Mấy tháng gần đây Hứa Triêu mới có nhiều cơ hội ra nước ngoài hơn, nước Anh càng là lần đầu tiên nên giữa lịch trình bận rộn này vẫn còn hứng thú đi du lịch rất lớn, thấy Châu Thanh bình tĩnh như vậy thì nói, "Anh Thanh, anh từng đến rồi ạ?"

"Ừm." Châu Thanh nói, "Nếu cậu có hứng thú thì làm việc hai ngày xong có thể tự đi tham quan một chút."

"Anh thì sao ạ?" Hứa Triêu hỏi.

Châu Thanh: "Tôi đi hết rồi, không có gì để thăm thú cả. Thời gian vốn định trong một tuần, vẫn còn kịp, cậu không cần lúc nào cũng ở bên cạnh tôi."

"Vậy thì em vẫn phải đi theo anh." Hứa Triêu nói.

Châu Thanh mỉm cười, suy cho cùng lịch trình được sắp xếp thật ra cũng không tính là chặt, cậu cũng không phải bận rộn mọi giờ mọi khắc, ở trong khách sạn quá lâu thì Hứa Triêu cũng sẽ ngồi không yên.

Trên thực tế quả thật là như vậy, chỉ đáng tiếc là ngày thứ hai khi họ đến, trong thành phố bắt đầu đổ mưa.

Ở Anh vào thế kỷ 19 có vấn đề ô nhiễm đô thị vô cùng nghiêm trọng, thời tiết khói bụi đủ để gây ra cái chết của nhiều bệnh nhân mắc các bệnh về đường hô hấp. Trải qua cải cách kéo dài, môi trường mới được cải thiện.

Nhưng đây vốn là một thành phố nhiều mưa, bây giờ ở Anh đã gần sang thu rồi, cộng thêm trời mưa, khi mở cửa sổ ra thì toàn bộ tầm nhìn sẽ đều là sương mù.

Châu Thanh vừa tổ chức một cuộc họp hơn nửa ngày với người phụ trách CYN, cảm thấy hơi mệt mỏi nên trở về khách sạn sắp xếp hành lý.

Đến khi nhìn điện thoại mới phát hiện ra tin nhắn Trữ Khâm Bạch gửi cho cậu ngày hôm qua.

Chỉ hỏi rằng cậu đi đâu?

Dường như chỉ là một sự hỏi thăm lịch sự bình thường sau khi cậu báo trước, cũng không dò hỏi gì thêm.

Châu Thanh nghĩ, với tính cách khó tiếp cận đó của anh, bây giờ lại sẵn sàng chủ động mở miệng nói quan tâm, cũng không biết đã phải bỏ xuống bao nhiêu mặt mũi.

Sự bận rộn của giới giải trí khác với sự bận rộn của bọn họ, kỳ nghỉ cũng có thể rất dài nhưng khi bận lên thì sẽ làm việc liên tục, ngày đêm đảo lộn cũng là chuyện bình thường. Càng không cần phải nói đến ngoại trừ những công việc của một nghệ sĩ ra thì anh vẫn còn việc đầu tư của công ty.

Châu Thanh trả lời ngắn gọn.

Một giây sau, cuộc gọi video của Trữ Khâm Bạch đã hiện lên.

Châu Thanh hơi sửng sốt một lát mới nhấp vào nút nhận, nhìn bầu trời trong xanh ngoài cửa sổ bên phía anh, Châu Thanh hỏi: "Sao vậy? Có việc sao?"


"Vẫn thuận lợi chứ?" Trữ Khâm Bạch hỏi ngược lại.

Châu Thanh đặt điện thoại lên tủ, quay đầu lại tiếp tục sắp xếp quần áo, nói: "Đối phương là sư tử miệng rộng (*), để có thể có không gian đàm phán linh hoạt hơn nên đã dây dưa rất lâu, vậy nên bây giờ mới có thời gian trả lời anh."

(*) phép ẩn dụ chỉ việc mặc cả hoặc đưa ra yêu cầu cao.

Trữ Khâm Bạch dường như đang cười: "Tôi cũng không chất vấn cậu trả lời tin nhắn chậm, đây được xem là đang giải thích với tôi sao?"

Châu Thanh gật đầu: "Xem như vậy đi."

Trữ Khâm Bạch nhìn người trong video đang cụp mắt gấp quần áo trước ngực, trông có vẻ vừa yên tĩnh vừa nghiêm túc.

Trữ Khâm Bạch gõ bàn một cái, rốt cuộc nhịn không được nói: "Đang trốn tôi à?"

"Hả?" Châu Thanh ngẩng đầu lên, bắt gặp ánh mắt của anh thì lại phủ nhận: "Tôi trốn anh làm gì. Chuyến thăm lần trước không phải anh còn đảm nhiệm phiên dịch một hồi sao. Bên phía Lưu Thắng Sử có một công ty máy móc trong nước, muốn dựa vào Châu thị để lấy được chuỗi cung ứng lâu dài, vậy nên phải đến đây một chuyến."

Trữ Khâm Bạch chế nhạo: "Đây không phải là ngồi mát ăn bát vàng à? Tiền vốn thì đào từ chỗ cậu, điều kiện còn bắt cậu phải tự mình đi đàm phán."

"Đôi bên cùng có lợi thôi." Châu Thanh nói: "Vì việc này tôi có thể lấy gần 50% tài nguyên trong tay Lưu Thắng Sử, sau đó sẽ không cần nhờ cậy người khác nữa, rất nhiều việc tôi có thể tự mình làm được, cớ sao mà không làm."

Cậu nói rất bình tĩnh và nhẹ nhàng nhưng không thể che giấu được "dã tâm" trong ánh mắt.

Trữ Khâm Bạch tán thưởng ánh mắt không che giấu của cậu, hỏi cậu: "Có thiếu tiền không?"

Châu Thanh khó hiểu: "Không thiếu."

"Vậy thì thật sự đáng tiếc."

"Hả?"

Trữ Khâm Bạch: "Xem ra tôi nghĩ là phải đầu tư ôm chặt đùi Châu tổng, giấc mơ lên đến đỉnh cao sắp tan vỡ rồi."

Châu Thanh nhìn anh bằng ánh mắt cạn lời: "Không phải anh vẫn luôn trên đỉnh cao sao. Có nhiều fan hâm mộ như vậy, đã sớm vừa có danh vừa có lợi, còn muốn thế nào nữa?"

Trữ Khâm Bạch lắc đầu: "Cái này không giống vậy. Những thứ Châu tổng làm suy cho cùng là công thương nghiệp, lãnh thổ sự nghiệp đang ngày càng mở rộng và mạnh mẽ hơn, không cùng một khái niệm với con đường đại lộ danh vọng (*)phù phiếm của bọn tôi."

(*) bản gốc là 名利场, từ này là tên tiếng Trung của tiểu thuyết nổi tiếng Vanity Fair hay tiếng Việt là "Hội chợ phù hoa" với nội dung đại khái kể về xã hội quý tộc tư sản và số phận của con người với nhiều thành phần trong xã hội đó, sau này người ta dùng nó để chỉ một nơi mà bạn có thể có được danh tiếng và tiền bạc, đặc biệt là chỉ ngành giải trí.

Châu Thanh biết anh chỉ nói thế thôi nên nhìn anh trong hai giây: "Anh rất phù hợp với vai trò của mình."

Trữ Khâm Bạch: "Đây xem như là tôi được ông trời ưu ái sao?"

Châu Thanh: "Anh cũng có thể hiểu như vậy."


Có một số người sinh ra đã chói mắt.

Các nhân vật có thể có đủ loại cuộc sống khác nhau, đủ loại tính cách riêng nhưng bản thân Trữ Khâm Bạch đã khiến cho người ta không thể liên kết anh với người bình thường. Cả người là phong thái cao quý, lúc không ở trong nhân vật, cho dù anh có ăn mặc đơn giản tuỳ ý đến đâu thì bạn cũng không thể tưởng tượng ra được dáng vẻ của anh khi đi xuống nhà máy hoặc cơ sở xây dựng, dường như anh được sinh ra để xuất hiện trên màn ảnh.

Giữa những kỳ vọng của muôn người, trong tòa nhà thương mại lớn ở CBD (*).

(*) CBD (central business district): là quận kinh doanh trung tâm, nơi tập trung kinh doanh và thương mại của một thành phố.

Những thứ anh bàn bạc là các khoản đầu tư lên đến hàng trăm triệu, chốn anh đang hoà mình vào là giới giải trí, nơi mà các dự án mới được khánh thành mỗi ba phút.

Đây cũng là điều mà Châu Thanh không hiểu.

Ánh hào quang nặng nề và những âm thanh phức tạp phía sau lưng anh, không có việc gì lại chú ý đến cậu làm gì?

Châu Thanh rốt cuộc cũng không đặt quá nhiều sự chú ý lên chuyện này.

Việc đàm phán hợp tác không được xem là vô cùng thuận lợi nhưng vấn đề không lớn, chỉ là một cuộc chiến giằng co kéo dài mà thôi.

Thời tiết mưa liên tục ở thành phố khiến tâm tình người ta trở nên chán nản.

Hứa Triêu cũng không còn tâm tư du lịch nữa, ngày nào cũng đi theo người kia tranh luận đến mức kiệt quệ cả về tinh thần lẫn thể chất, ngay cả phòng khách sạn cũng lười rời khỏi. Càng đừng nói đến Châu Thanh còn đảm nhiệm vị trí chủ lực, sức khỏe đã không tốt lại còn hao tâm tốn sức như vậy.

Cho đến buổi chiều ngày thứ tư.

Cuộc đàm phán cuối cùng đã trở nên rõ ràng và bước vào giai đoạn lập trình.

Trong khách sạn, Châu Thanh nói với Hứa Triêu: "Ngày mai sẽ ký hợp đồng, tôi thấy mưa cũng sắp tạnh rồi, cho cậu thêm một tuần nghỉ phép nữa. Đến nơi cậu muốn đến đi, tiện thể mua ít quà lưu niệm gì đó mang về cho người nhà hoặc bạn bè, không cần về cùng tôi đâu."

"Thế này sao mà được?" Hứa Triêu không đồng ý.

Châu Thanh: "Tôi nhớ rằng kể từ khi cậu vào công ty vẫn chưa bao giờ được nghỉ phép đàng hoàng nhỉ?"

"Em không cần nghỉ phép. Hơn nữa, anh Thanh à, anh cũng có bao giờ nghỉ phép đâu, cuối tuần vẫn thường có việc phải xử lý mà."

Châu Thanh vỗ vai cậu: "Cậu không cần giống như tôi, tôi cũng không nô dịch cấp dưới."

Hứa Triêu có thể xem như là người mà Châu Thanh một tay khai thác dẫn dắt, lúc quen biết Châu Thanh cậu ta vẫn chưa vào Châu thị.

Hiện tại có rất nhiều công việc Châu Thanh có thể yên tâm giao cho cậu ta xử lý, cả những nghiệp vụ vượt xa phạm vi trợ lý. Châu Thanh có tâm bồi dưỡng, Hứa Triêu cũng hiếm khi gọi cậu là Châu tổng mà vẫn luôn gọi là anh Thanh.

Chút phân chia này là vì tình nghĩa của mình, cho đến nay không có nhân viên nào khác của Châu thị có thể so sánh được.


Châu Thanh không có nghi ngờ gì, cho dù mình không phải là người cầm lái của Châu thị thì bất cứ nơi nào cậu đi, Hứa Triêu nhất định sẽ đi theo đó.

Châu Thanh cưỡng ép cho phép người kia nghỉ ngơi, còn mình thì chờ chữ ký xác nhận cuối cùng.

Lúc xẩm tối, cậu đi dạo vòng quanh khách sạn, ở đó có một quảng trường lớn, thời tiết không tốt nên cũng không có nhiều người.

Châu Thanh cho chim bồ câu ăn, đưa ít tiền lẻ cho một ông già người Anh đang biểu diễn để kiếm sống và chỉ đường cho một cô gái trẻ đang hỏi đường.

Mưa tạnh chưa được bao lâu nên sương mù rất dày, trời cũng tối rất nhanh nên Châu Thanh không ở lại quá lâu mà chuẩn bị trở về.

Trên đường đi, cậu lại nhận được một cuộc gọi từ Trữ Khâm Bạch.

Trữ Khâm Bạch hỏi cậu: "Đang ở đâu?"

Châu Thanh bị gió thổi đến mức hơi nghiêng người, tiếp tục đi về phía trước: "Trên đường."

"Trời tối rồi mà còn ở ngoài đường?"

Châu Thanh: "Bây giờ trong nước hẳn là..." Châu Thanh lấy điện thoại xuống xem giờ, sau đó đưa lên lại rồi nói: "Hẳn là một giờ sáng, giờ này mà anh còn chưa ngủ, trời tối rồi tôi ở ngoài thì có gì kỳ lạ đâu."

Dường như Trữ Khâm Bạch đang nghiến răng nghiến lợi: "Cậu tranh cãi với tôi cái gì."

"Tôi chỉ nói sự thật." Châu Thanh nói.

Sau khi băng qua con phố nhộn nhịp, Châu Thanh gần như đã sắp đến khách sạn, nơi này người không nhiều, cửa hàng cũng ít, thỉnh thoảng có một hai người đi bộ đi qua.

Châu Thanh nói, "Tôi sắp đến rồi."

Trữ Khâm Bạch: "Từ phía trung tâm thương mại TIK đi qua sao?"

Lúc Châu Thanh nghe đến đây, cuối cùng cũng cảm thấy có gì đó không đúng.

Cậu nghi ngờ hỏi: "Anh đang ở đâu?"

Châu Thanh nghe thấy tiếng còi xe ô tô, nghe thấy một ngôn ngữ khác với trong nước.

Trữ Khâm Bạch nói: "Cậu không ngại thì có thể đoán thử xem."

Lúc nói câu này, Châu Thanh vừa rẽ vào góc phố.

Trên đường phố ở một đất nước xa lạ, một người đàn ông mặc áo khoác màu lông lạc đà dài đến đầu gối đang cúi đầu dựa vào đèn đường, bên trong mặc chiếc áo cổ cao màu đen và đi đôi giày da màu đen. Ngọn đèn đường vừa được bật lên đổ xuống ngay dưới chân anh, sương mù sau cơn mưa mờ mịt, phảng phất như có một tia sáng mơ hồ bao trùm lấy anh.

Vào thế kỷ trước, Châu Thanh có một ký ức ngắn về nơi này.

Từng nhìn thấy người thắp đèn vào ban đêm.

Một mình đi ra bến xe, trở về giữa đêm khuya.

Đất nước của cậu đang chịu cảnh khổ đau, gia đình và bạn bè đều ở đó, những ngày tháng ở nơi dị quốc tha hương vô cùng khắc nghiệt.

Điều mà thiếu gia nhà họ Châu khi đó vẫn luôn tâm tâm niệm niệm chính là được sớm trở về nước.


Cậu không có nỗi nhớ nhung với nơi này, vì vậy khi một lần nữa đặt chân trở lại đây, tâm tình chỉ cảm thấy như đang đi tham quan.

Lúc này bất ngờ gặp người quen, ngoại trừ kinh ngạc ra thì không tránh khỏi có một chút cảm giác khó hiểu.

Đúng lúc Trữ Khâm Bạch ngẩng đầu nhìn lên.

Điện thoại vẫn chưa cúp.

Châu Thanh nghe thấy anh nói: "Xem ra không cần đoán rồi. Tôi đến rồi, đang đợi cậu."

Gặp lại bạn cũ trên đất khách, mặc dù người gặp được không phải là bạn cũ xa cách rất lâu nhưng cảm giác chấn động vẫn sâu hơn bình thường.

Châu Thanh mất đi khả năng ngôn ngữ trong giây phút đó, cậu nhất thời không biết phải nói gì.

Nhưng Trữ Khâm Bạch dường như không đợi được nữa nên đi trước một bước, anh đứng dậy đi về phía bên này.

Châu Thanh sững sờ.

Dường như đã có một đêm gần giống như vậy, cách đó hàng ngàn dặm, một tin tức xuất hiện trên trang báo trong nước.

Nội dung không nhiều, hé lộ phần nổi của tảng băng chìm với tình hình tàn khốc, nhiều người ở ngoài cả đêm không ngủ được nhưng lại không thể làm được gì. Vào thời điểm đó, đường phố ở nước ngoài không náo nhiệt và phồn hoa như ngày nay, cũng sẽ không có một người tên Trữ Khâm Bạch từ phía đối diện đi tới.

Trữ Khâm Bạch rất nhanh đã tới gần, cúi đầu nhìn cậu: "Ngẩn ra cái gì đấy?"

"Sao anh lại ở đây?" Châu Thanh tìm lại được giọng nói: "Còn ăn mặc như vậy nữa chứ."

Trữ Khâm Bạch cười một tiếng, "Đến làm việc, tham dự một lễ hội thời trang long trọng ở châu Âu." Anh cúi đầu nhìn mình, "Đây vẫn là bộ quần áo mặc khi tham dự, còn chưa kịp thay đã lên máy bay rồi."

Châu Thanh gật đầu: "Anh mặc trông rất đẹp."

Đứng ở đó trông như một cột mốc phân chia quá khứ và hiện tại, vừa nhìn đã bắt mắt.

Bầu không khí trở nên yên lặng, không ai lên tiếng.

Một người cao lớn và chói mắt, một người nhã nhặn và trầm tĩnh.

Hai người đàn ông phương Đông đã thu hút những người qua đường nước ngoài không ngừng ngoái lại nhìn.

"Có lạnh không?" Trữ Khâm Bạch nhìn cậu, đột nhiên hỏi.

Châu Thanh động đậy ngón tay bị gió thổi có hơi lạnh, lắc đầu: "Vẫn ổn."

Nhưng Trữ Khâm Bạch đã tiến lên trước một bước, mở áo khoác ra và bọc cậu vào trong lòng.

Nhiệt độ trên người anh phả vào mặt khiến cho Châu Thanh không kịp phản ứng mà cứng đờ một lúc, nhỏ giọng hỏi anh: "Anh đang làm gì vậy?"

"Tôi lạnh." Trữ Khâm Bạch cúi đầu cọ vào lỗ tai cậu, "Ôm cậu sưởi ấm một chút."

Hôm nay chỉ mới mười ba mười bốn độ, ở bên ngoài một lúc lâu đúng là có hơi lạnh nhưng nhiệt độ cơ thể của Trữ Khâm Bạch cao như vậy, người lạnh rõ ràng là mình mới đúng.

Châu Thanh không biết là vì sao nhưng cũng không đẩy anh ra mà chỉ nói: "Vậy anh nhanh lên một chút."