Cậu Ba Là Đại Ác Ma

Chương 10



Hôm nay, trong lúc đang ngồi nhặt rau dưới bếp, Thanh Nhã đột nhiên bị bà Dần từ bên ngoài đi vào, trên tay bà Dần còn bưng theo một bát canh hạt sen.

Thanh Nhã nhớ rõ, hồi sáng bà Dần có nói với bọn cô nấu canh hạt sen để bưng lên cho từng người trong nhà.

Tiết trời độ đầu hè nóng nực nên người trong nhà này cần uống canh để giải nhiệt. Vì thế bà Cả từ sớm đã sai bà Dần đi ra chợ mua hạt sen về nấu canh hạt sen cho nhà bọn họ.

Bà Dần có lẽ đã bưng lên cho gần hết người trong nhà. Sao bây giờ lại bưng về chừa một bát khiến cho cả Thanh Nhã cũng như hai cô hầu Lành và Liễu đều cảm thấy kì lạ.

Đã vậy, bà Dần giống như tâm trạng không tốt, vẻ mặt nhăn nhó bực dọc mà cất giọng chửi khéo, lại không dám chửi to.

" Thật là! Chắc do ở trên kinh lâu quá nên sinh ra kén chọn đây mà! ".
Thấy bà Dần nói vậy, cô Lành miệng lưỡi mồm mép như tép nhảy, không nhịn được hiếu kì mà lên tiếng hỏi.

" Bà Dần, có chuyện gì vậy? ".

Bà Dần đặt bát canh hạt sen sang một bên, bỉu môi, lên giọng mà nói.

" Thì là cậu Ba đó! Không hiểu kiểu gì tao mang đến trước cửa phòng cho cậu mà cậu bảo mang đi, cậu không ăn ".

Lành tính tình trẻ con, lại ham ăn, vừa thấy bà Dần nói vậy, Lành không chần chừ gì mà nhảy bổ ra lau chau nói với bà Dần.

" Nếu cậu Ba đã không ăn vậy bà để con ăn cho! ". Vừa nói, trên nét mặt Lành hiện rõ sự phấn khích, thích ra mặt.

Bà Dần thấy Lành chỉ được thế là nhanh, đưa tay cản Lành đang chuẩn bị chạm vào bát chè trên bếp mà hằn giọng.

" Mày định làm gì vậy hả con này? Mày có biết là bà Cả bắt phải đưa đến cho từng người. Nếu mà không đem đến cho cậu Ba á, người bị chịu phạt là tao đấy! ".
Chuyện chủ tớ trong mấy nhà phú hộ đa số đều sẽ như vậy. Một khi chủ mà bỏ bữa thì người làm sẽ là người bị chịu phạt thay.

Chính vì lo nghĩ như vậy cho nên sắc mặt bà Dần từ lúc bước vào trong bếp đến giờ luôn xanh lè xanh lét.

Thanh Nhã tất nhiên là không có quan tâm mấy cái chuyện như này. Cô chỉ chuyên tâm ngồi làm cho xong công việc nhặt rau của mình.

Ai mà ngờ cô vậy mà ngồi không cũng trúng đạn mới hay chứ!

Đang lúc nước sôi lửa bỏng, bà Dần vẻ mặt tái mép như sắp cháy nhà đến nơi vậy. Còn đang không biết làm thế nào quay sang lại nhìn thấy Thanh Nhã đang ngồi ở một góc cặm cụi nhặt rau.

Phải rồi! Lúc này bà mới nghĩ đến. Hồi nhỏ bà để ý trong cái nhà này cậu Ba rất quan tâm đến con nhỏ Thanh Nhã này! Chính vì như thế nên khẳng định là quan hệ giữa bọn họ rất tốt.
Bà Dần giống như bắt được cứu tinh, vội vã đi đến trước mặt Thanh Nhã mà hí hửng lên tiếng, giọng nói chua ngoa ngày thường lúc này cũng dịu hẳn đi.

" Nhã à! Mấy cái việc nhặt rau này mày cứ để cho con Lành và con Liễu làm. Việc của mày bây giờ là cầm cái bát canh hạt sen này mang vào phòng cậu Ba, kêu cậu ấy ăn ".

Vừa nói, bà Dần vừa kéo tay Thanh Nhã, không cho cô có cơ hội từ chối mà nhét bát canh ấy vào tay cô, miệng ngọt sớt mà lên tiếng.

Thanh Nhã hiếm khi mới thấy bà Dần chịu hạ tông giọng xuống nói chuyện với mình hòa nhã như thế. Nhưng chính là bà nhờ không đúng người rồi.

Bảo cô mang cái bát canh này đến cho cái tên đại ác ma kia có khác nào bảo cô tự chui đầu vào rọ không.

" Bà Dần, việc này e là... ".

Bà Dần thấy cô mở miệng có ý muốn từ chối, bà ngay lập tức chặn họng cô.

" Âyya Thanh Nhã à! Làm người nên biết thương người một chút. Cô xem! Tôi mà không hoàn thành nhiệm vụ sẽ bị bà Cả trách phạt, có khi còn bị đòn roi. Tôi cũng từng tuổi này rồi, cô thấy đấy! Coi như cô giúp tôi lần này, sau này tôi sẽ không chèn ép cô ở trong nhà này nữa! ".

Thanh Nhã vốn còn muốn cự tuyệt. Nhưng nghĩ lại lời bà Dần, kể ra bà ấy cũng đã lớn tuổi, hơn nữa ngày thường cũng chỉ là cái tính khí đanh chua nên mới như vậy.

Không chừng cũng nhờ việc này mà biết đâu cô có thể thu phục thêm một đồng minh.

Nghĩ vậy, Thanh Nhã chỉ đành cầm lấy bát canh. Kệ đi! Chỉ là mang canh tới thôi mà. Dù sao bây giờ giữa cô và cậu Ba cũng chưa có phát sinh chuyện gì. Cũng không cần quá khϊếp sợ.

Thanh Nhã đón lấy bát canh, khẽ gật đầu mỉm cười với bà Dần.

" Được rồi, nể tình bà tuổi già sức yếu, tôi sẽ mang đi giúp bà. Có điều... ".

Bà Dần vừa nghe cô nói móc mình, gián tiếp chê mình già thì không khỏi bực bội trong lòng, nhưng nghĩ tới con nhỏ này muốn giúp mình thì cũng nhẹ lòng, không để bụng chuyện kia nữa.

Chỉ là không biết Thanh Nhã này còn muốn nói cái gì?

Lại nghe từ trong miệng Thanh Nhã vang lên thanh giọng.

" Có điều sau này chúng ta đều là phận tôi tớ. Mà đã là phận tôi tớ cùng chung số phận, chúng ta càng phải cảm thông với nhau. Chứ không phải là đi soi mói, nói xấu sau lưng nhau. Bà Dần, tôi nói có đúng không? ".

Lời này vừa là để nhắc nhở bà Dần, cũng là để nói cho hai người Lành và Liễu nghe.

Lành thì không sao nhưng mà cô biết Liễu là con người tính khí không được tốt. Ở bên ngoài tỏ ra bình thường nhưng trong bụng lòng dạ rắn rết không ít.

Cũng là ở kiếp trước cô đã chứng kiến Liễu làm ra đủ loại chuyện bất nhân trên đời.

Bà Dần rất vui vẻ mà đồng ý với cô. Lành cũng vậy. Chỉ có Liễu là đứng ở một góc cười nhạt cho có lệ. Ở trong lòng lại nổi lên cảm giác đố kỵ ghen ghét với Thanh Nhã.

...

Thanh Nhã bưng chén canh hạt sen đến trước cửa phòng của người kia.

Lúc đứng tại cửa, hai đôi chân của cô vẫn là không tự chủ được mà có chút hơi run lên.

Không hiểu là vì sao, chỉ cần nghĩ tới phải chạm mặt người đàn ông đáng sợ đó là cô lại mất hết dũng khí, cả người cũng mềm nhũn hẳn ra.

Bàn tay nhỏ nhắn đưa lên giữa không trung ngay khi gần gõ vào cửa lại như không còn sức lực để đặt lên cánh cửa gỗ.

Thanh Nhã cứ như vậy, đứng ở cửa phòng cậu Ba một hồi lâu.

Mà cậu Ba ở trong phòng đang ngồi luyện chữ sớm đã phát hiện ra bóng dáng thấp thoáng sau cánh cửa của cô. Chỉ thấy khóe miệng cậu hơi dương lên, mở miệng lên tiếng trước.

" Còn không vào đi! Đứng ở ngoài lâu như vậy cũng không thấy mỏi chân à? ".

Cảnh Bình tay vẫn cầm bút lông, mắt không rời khỏi tờ giấy in mà gọi người đang đứng ở bên ngoài đã gần nửa canh giờ.

Thanh Nhã bỗng chốc bị giọng nói khẽ khàng của người bên trong làm cho giật mình. Cô lúng túng một hồi mới lắp bắp nói ra một câu.

" Cậu...cậu Ba! Bà Dần kêu tôi mang canh hạt sen lên cho cậu..Tôi..tôi để ở ngoài cửa cho cậu nhá! Tôi..tôi xin phép quay lại bếp làm việc tiếp ".

Nói rồi cô còn định cúi người đặt bát canh xuống, ai dè lại nghe thấy thanh âm từ người bên trong phòng cất tiếng lập tức đánh vỡ ý định muốn bỏ trốn của cô.

" Đi đâu mà vội. Chẳng phải dưới bếp còn có bà Dần và Lành, Liễu sao. Cô vào đây đi! Giúp tôi mài mực ".

Giọng nói nhẹ nhàng của người đàn ông vang lên qua lớp cửa gỗ khiến cho cả người Thanh Nhã ngay lập tức cứng đờ.

Cuối cùng vẫn là muốn trốn cũng trốn không xong!!!