Thanh Nhã trở về phòng, trong đầu cô lúc này là một mớ suy nghĩ rối rắm hỗn loạn.
Tên đại ác ma đó làm sao lại nhìn ra cô thích cậu Hai chứ? Còn có, tại sao lại nhắc nhở cô không nên đem tâm tư đặt nhầm chỗ.
Cái gì mà tình cảm đặt sai người, rõ ràng chuyện này vốn chẳng hề liên quan đến cậu Ba. Vì cớ gì mà cậu lại muốn giáo huấn cô?
Khoan đã! Dừng lại một chút ngẫm nghĩ, thái độ của cậu Ba đối với cô hôm nay thật không bình thường.
Tuy cô biết cậu Ba lúc nào ở bên ngoài cũng sẽ tỏ ra một mặt dịu dàng, nho nhã. Nhưng không phải là kiểu như hôm nay.
Đề nghị dạy chữ cho cô, còn gợi nhắc lại chuyện cũ giữa hai người. Vừa dò đoán tâm tư của cô, lại cẩn thận nhắc nhở cô nên vứt bỏ cái tâm tư ấy đi.
Chẳng lẽ...chẳng lẽ là cậu có ý gì với cô thật?
Không! Nhất định là do cô nghĩ nhiều rồi. Tên đại ác ma đó rõ ràng là chỉ muốn lợi dụng tình cảm của cô, lừa gạt cô, để cô quy phục thuận theo hắn.
Chẳng phải kiếp trước hắn lúc ở cạnh cô nói lời yêu thương, đường mật, nhưng cuối cùng vẫn là thẳng tay cướp đi mạng sống của cô sao! Còn có...đứa con tội nghiệp chưa ra đời!...
Đời này cô quyết không dẫm vào vết xe đổ đó nữa. Sẽ không lại đi đâm đầu vào yêu tên đại ác ma kia nữa. Không bao giờ!
Người đời nói không sai, một khi con người ta đã đánh mất đi lòng tin của một ai đó, sẽ không còn cơ hội được người đó tin tưởng thêm nữa. Ứng với câu một lần bất tín vạn sự bất tin.
Sau khi cô rời đi, Cảnh Bình ngồi một mình ở trong phòng giờ phút này đã chẳng còn tâm trạng gì mà luyện chữ nữa. Cậu bực dọc vứt cây bút lông sang một xó, ngồi tựa đầu ra sau ghế gỗ, hai mắt khẽ nhắm nghiền lại, trong đầu liền ùa về những kỷ niệm thuở nhỏ giữa hai người. Cậu bé vì bị thầy la mắng, buổi tối liền mang theo tâm trạng buồn bã mà trốn ra sau nhà ngồi khóc lóc tùm lum.
Một bé gái lúc đó đi qua bắt gặp, liền chạy lại hỏi han cậu, dỗ dành cho cậu vui. Thậm chí còn hứa đùa sẽ bắt lấy ngôi sao sáng nhất bầu trời đêm hôm ấy cho cậu.
Tất cả những kí ức tươi đẹp ấy...Nhã! Chẳng nhẽ em đã quên hết rồi sao?...............
Tiết trời hôm nay có chút hanh mát hơn mấy ngày trước. Thời tiết đầu hè luôn làm cho người ta khó chịu. Cũng may hôm nay còn có gió dịu đi không ít.
Thanh Nhã hôm nay như thường lệ đi giặt giũ, lúc phơi quần áo trên sà gỗ lại khéo nhìn thấy hình ảnh cậu Hai ngồi dưới gốc cây đằng xa đang chăm chú đọc sách.
Khuôn mặt nhỏ nhắn liền ló đầu ra nhìn đến cậu, khóe miệng khẽ cong lên mà cúi xuống chỉnh chu lại quần áo đầu tocd trên người mình. Sau đó liền chầm chậm hướng đến gốc cây lớn đằng xa mà đi tới. Hai Hoàng đang ngồi tựa lưng vào thân cây sồi to trong vườn, khuôn mặt âm lãnh hơi cúi xuống chăm chăm đọc chữ trên sách. Mải miết đến nỗi cô bước đến đứng bên cạnh từ lúc nào cũng không hay.
Thanh Nhã thấy cậu vẫn chưa phát hiện ra mình, cô liền khẽ đưa tay che miệng ho nhẹ một cái, cất giọng dịu nhẹ.
" Khụ! Cậu Hai đang đọc sách gì vậy? ".
Cậu Hai bị giọng nói của cô làm cho giật mình một cái. Ngẩng đầu lên liền nhìn thấy khuôn mặt trắng hồng đang tươi cười với mình.
Cậu bị dáng vẻ duyên dáng của Thanh Nhã là cho ngây ra một chút. Sau khi hồi thần bừng tỉnh, cậu mới chậm rãi trả lời cô.
" Tôi đang đọc《 Tứ Thư 》".
" Ồ! Hay là cậu chỉ cho tôi đọc chữ đi! Tôi cũng muốn học hỏi một chút! ".
Vừa nói, khuôn mặt Thanh Nhã hí hửng chớp chớp mắt mong cầu người đàn ông này chỉ dạy cho mình.
Thực chất cô làm như vậy đều là có mục đích cả đấy. Cô muốn nhân cơ hội này được gần gũi với cậu hơn. Thuận tiện gia tăng tình cảm giữa hai người.
Thấy cậu còn tỏ ra chần chừ, Thanh Nhã lại ngồi xổm xuống, đối diện với cậu mà hơi mím môi cất giọng năn nỉ.
" Nha! Nha cậu! ".
Cậu Hai nghe thấy giọng nói mềm mại của Nhã đang tha thiết thỉnh cầu, không hiểu ma xui quỷ thế nào lại gật đầu đồng ý.
Thanh Nhã thấy cậu bằng lòng dạy mình, thế là cô bày ra vẻ mặt phấn khích mà tự giác ngồi xuống bên cạnh cậu Hai.
Cậu Hai lúc này mới mở ra trang sách đầu tiên dạy cho cô đọc chữ. Lại thấy cô đang ngồi dí sát vào mình, bản năng liền sinh ra cảm giác ngại ngùng. Không biết từ lúc nào vành tai đã đỏ ửng lên một mảng. Chỉ là Thanh Nhã lại không phát hiện ra chi tiết này.
Cậu Hai vừa chỉ đến từng chữ, lại nói đó là chữ gì, rồi kêu cô đọc lại cho mình nghe.
Thanh Nhã cũng rất chăm chú nghe cậu nói. Thỉnh thoảng ánh mắt lại liếc lên nhìn trộm góc nghiêng một bên mặt khôi ngô của cậu mà cười tủm.
Mà trùng hợp làm sao, toàn bộ cảnh tượng thân thiết này giữa hai người liền thu trọn vào tầm mắt cậu Ba tình cờ có việc đi qua chỗ này.
Cảnh Bình đứng từ xa, nhìn đến khuôn mặt khẽ ửng hồng của người con gái đang lén nhìn trộm người con trai đang chăm chú chỉ chữ trên sách. Bất giác, bàn tay cậu nắm chặt thành nắm đấm. Vẻ mặt cậu lúc này tối sầm lại.
Thanh Nhã đây là chính thức cho cậu ăn giấm sao?
Cảnh Bình nhìn đến cậu Hai đang ôn nhu dạy chữ cho cô. Hai người họ còn ngồi sát vào nhau như vậy, trong lòng cậu Ba vô cùng khó chịu. Cậu khẽ chau mày lại, mang theo nỗi bực dọc trong người như muốn phát hỏa.
Cậu khẽ hậm hực ở trong lòng.
Hừ! Cậu nói muốn dạy chữ cho cô thì cô cực tuyệt từ chối. Vậy mà anh Hai dạy cô đọc chữ cô lại vui vẻ mừng rỡ như vậy!