Đám cưới cậu Cả nhà họ Lý và cô con gái nhà họ Trịnh được tổ chức linh đình, quan khách ai nấy đều đem bộ mặt vui vẻ đến chúc mừng đôi trẻ. Nhưng không một ai biết rằng hai người trong cuộc lại không hề cảm thấy như vậy.
Đêm động phòng, cô dâu mới cưới về lại mặc đồ đỏ, nét mặt đượm buồn như người mất hồn mà ngồi im ỉm trong một xó xỉnh.
Ngồi đợi cả nửa tối, đã qua giờ hợi mà còn chưa thấy cậu Cả trở về phòng, cô Lan cũng chẳng thèm bận tâm.
Đối với Lan mà nói, cuộc hôn nhân này vốn chẳng hề đem lại cho cô cái gọi là hạnh phúc. Lại nói cậu Cả vốn cũng chẳng hề yêu thương gì cô, vậy cho nên đêm tân hôn này không diễn ra lại vừa đúng ý cô.
Cứ coi như hai người hiện tại đã trở thành vợ chồng đi, dù cho không có tình cảm gì với nhau cũng miễn cưỡng có thể chung sống, nước sông không phạm nước giếng. Người không đυ.ng đến ta ta cũng không dây đến người! Như vậy cũng tốt!
Vào lúc Lan đã suy nghĩ thông suốt, đem ánh mắt liếc trông ra bóng trăng mờ ảo ngoài cửa sổ phòng mới thở khẽ một hơi, trút đi mọi phiền muộn mà đứng dậy thay quần áo cưới đỏ ra.
Vào đúng lúc này, ngoài cửa bỗng vang lên tiếng đẩy cửa bình bịch.
Cô Lan có hơi hoảng hốt liếc khẽ ra hướng cửa lại nhìn ra được bộ dáng say khướt cùng dáng đi xiêu vẹo của người đàn ông đã định từ giờ trở thành chồng của mình.
Cậu Cả đi đứng ngả nghiêng, trên người nồng nặc mùi rượu đi vào trong phòng, đôi mắt lờ đờ loa hoa nhìn đến gương mặt nhăn nhó khó chịu của người đàn bà trước mặt do hơi men rượu mà nhìn thành ba bốn khuôn mặt. Cậu bắt đầu gắt lên.
" Cô là ai? À! Phải rồi! Cô là vợ tôi! Vợ hiền haha! Nào, nào! Đã là vợ thì đến đây cởϊ áσ phục vụ ông đây mau! ". Cậu Cả cười kháy lên, đôi mắt híp nheo lại, khuôn mặt rỗ lúc này vì uống rượu càng làm cho khuôn mặt ửng đỏ lên lại càng đáng sợ, dọa người hơn. Đôi lông mày xỉa xáy không thẳng đều mà dựng ngược lại làm cho người ta sinh ra cảm giác sợ sệt.
Cô Lan nhìn đến bộ dạng người được gọi là chồng mình này mà tâm tình phức tạp. Người đàn ông như thế này bảo cô phải chung sống, hòa thuận cả đời mà gọi là chồng được sao?
Nhưng dù cho không nguyện ý thì cũng có thể làm gì khác đây. Lễ cưới hỏi đã đầy đủ cả, bái thiên địa trời đất cũng đã chứng giám. Con đường này đã không thể quay đầu được nữa, buộc cô chỉ có thể chấp nhận mà đi tiếp.
Nhìn đến điệu bộ ngang tàng, hống lên của cậu Cả, cô Lan chỉ hơi nhăn mày, xong cũng đi lại thay áo cưới đỏ trên người cậu Cả ra. Lúc tay còn đang cởi chiếc áo hỉ đỏ ra cho cậu, cậu Cả bất ngờ giở chứng đưa tay hất mạnh cô ra. Cả người cô Lan mỏng manh như tờ giấy bỗng chốc bị lực đạo mạnh tay của người đàn ông đẩy ngã sang một bên, khiến cho cô ngã nhào ra đất, tay cũng vì chống xuống đất mà sứt sát nhẹ đến chảy máu.
Cô Lan cắn răng nhịn đau, sờ sờ đến chỗ khuỷu tay bị sứt sát một mảng máu đỏ đau đớn mà suýt soa.
Cậu Cả thấy cô như vậy cũng không thèm để tâm. Mặc kệ vợ mình còn đang ngồi trên đất, bản thân tự mình cởϊ áσ cưới ra, đi đến cạnh giường nằm lăn đùng ra đó. Rất nhanh cậu liền chìm vào giấc ngủ, ngủ say như chết.
Cô Lan nhìn người đàn ông to lớn cả thân hình đều nằm hết cả cái giường tân hôn, dáng ngủ còn xấu như vậy. Dang hai tay ra ngủ, còn ngáy ngủ đến to hơn cả tiếng sấm trời.
Người đàn bà từ dưới mặt đất khẽ gồng mình dậy, cố gắng nhịn đau đi lục tìm lọ thuốc ở trong tay nải của mình, lấy ra bôi sát vết thương trên khuỷu tay. Vừa bôi Lan lúc này đã không thể kìm được cảm xúc mà lăn xuống những giọt nước mắt tủi hờn, tự thương xót cho chính số phận của mình.............
Nhà phú hào nào cũng đều thế cả, sau một đêm tân hôn của đôi vợ chồng trẻ, con dâu mới cưới về đều sẽ phải đi đến bưng trà rót nước ra mắt cha mẹ chồng.
Bởi vì Phú ông đang nằm ốm liệt giường cho nên mợ Cả là Lan chỉ phải đi dâng trà rót nước cho bốn bà trong nhà này.
" Con kính trà bà Cả ạ! ".
Mợ Cả Lan trên tay bưng chén trà, cúi thấp đầu đưa chén trà ra trước mặt bà Cả.
Bà Cả nhìn người con dâu mới này của mình mà khẽ gật đầu cười nhẹ, đưa tay ra đón lấy chén trà, giọng nói tỏ ra thân tình.
" Ừm! Con dâu này, ngày đầu mới về nhà có gì không biết thì con cứ hỏi ta. Còn nữa, phải mau mau chóng chóng làm tròn bổn phận của một người vợ là sinh con nối dõi tông đường có biết chưa! ".
Nói đến chuyện này, bà Cả cười không khép được miệng. Bà Tư ngồi ở một bên đã sớm không nhịn được phải cất tiếng xỉa xói.
" Chị Cả à! Người ta có phải là cái công cụ sinh đẻ đâu mà chị nói như vậy! Có khác nào thúc ép con người ta đâu! ".
Bà Cả câu trước vừa cười cong môi, nghe đến câu sau của bà Tư thì nụ cười trên khóe miệng bỗng chốc dập tắt.
Mợ Cả Lan khẽ ngẩng đầu quan sát tình huống, trong lòng cũng nắm sơ sơ về quan hệ giữa các bà với nhau. Nhìn liếc qua thì mợ có thể thấy đàn bà trong nhà này chia làm hai phe cánh. Trong đó bà Cả với bà Hai về một phe, bà Ba và bà Tư cũng xem như hiểu ý nhau.
Sau khi rót trà cho đủ bốn bà, mợ Cả cũng lui về phòng. Lúc đi ngang qua sân nhà lại vô tình bắt gặp một người con gái dáng vẻ thướt tha, yêu kiều, không mặc quần là váy lụa, không cần trang điểm quá nhiều cũng vô cùng xinh đẹp động lòng người.
Lục lại trí nhớ mợ Cả liền hiện lên trong đầu một cái tên. Thanh Nhã- người hầu trong nhà này. Lần trước tới xem mắt cậu Cả cô đã từng gặp qua. Cũng diện kiến được trí thông minh của người con gái này trước tình huống bị kẻ gian hãm hại.
Thanh Nhã vừa đúng lúc đi ra sân sau quét dọn, lại vô tình bắt gặp mợ Cả. Cô đi tới trước mặt mợ Cả, cúi đầu chào hỏi.
" Tôi chào mợ Cả! ".
Mợ Cả khẽ gật đầu với Thanh Nhã, vẻ mặt lại không có một chút biểu tình nào.
Thanh Nhã có thể nhìn ra, cô Lan này ngày đầu về làm dâu lại chẳng có vẻ gì là vui mừng của nàng dâu mới cưới cả. Thật sự không hề hạnh phúc hay sao?
" Mợ Cả, mợ...không được vui vẻ hay sao? ".
Thanh Nhã cũng chẳng cần câu nệ gì khi chỉ có hai người ở đây. Dù sao cô cũng biết rõ tính tình của cô Lan này, cũng không phải là người quá nghiêm khắc về lễ giáo.
Mợ Cả đứng trước câu hỏi của Thanh Nhã, lại thấy Thanh Nhã nhìn mình với ánh mắt chờ đợi, còn có một tia gì đó giống như thương xót đồng cảm với mình. Cô không thể nhìn ra đây là giả dối hay gì. Chỉ là...bỗng nhiên có cảm giác ấm áp khi lần đầu tiên và duy nhất có người hỏi han, quan tâm đến cảm xúc của mình.
Cô Lan hốc mắt hơi đỏ, cố nén cảm xúc mà nhẹ giọng cười chua chát.
" Cô nói xem, lấy phải người mình không yêu thương gì, liệu có vui được không? ".