Cả đêm hôm đó cậu Ba đều ngồi cạnh giường bệnh không chợp mắt lấy một giây mà trông nom cho cô, không rời khỏi đây nửa bước.
Thầy lang sớm đã nhìn ra tâm ý của cậu trai này dành cho cô gái kia không bình thường.
Ông ở ngoài cửa hỏi người đánh phu xe mới biết hai người bọn họ một người là chủ, một người là người hầu trong nhà. Nhưng thái độ của cậu trai kia tuyệt nhiên không phải là loại quan tâm giữa chủ tớ với nhau.
" Này! Tôi hỏi thật, cậu có thấy cậu chủ của mình giống như có ý với cô gái kia không? ".
Ông thầy lang nhân lúc ngồi tán gẫu với anh phu xe ở bên ngoài, tiện thể đi hóng chuyện nhà người ta luôn.
Anh phu xe nghe ông hỏi vậy thì cũng thật thà, chân chất mà tỏ rõ suy nghĩ của mình. Anh gật đầu rồi lại lắc đầu.
" Giống, mà cũng không giống ".
Thầy lang thấy anh ta trả lời nửa vời như vậy thì chau mày muốn hỏi đến cùng.
" Giống chỗ nào? Mà không giống chỗ nào? ".
Anh phu xe kia làm ra vẻ mặt suy nghĩ một hồi rất lâu, mới đưa tay lên gãi đầu cười ngây ngô.
" Bình thường cậu Ba ở trong phủ tôi đều đối với ai cũng tốt như nhau. Cũng có thể là do cậu từ nhỏ tâm tính đã tốt. Nhưng…thái độ của cậu dành cho cô Nhã đúng là có chỗ khác thật ".
" Vậy là thích rồi! ". Ông thầy lang như mấy bà tám ngoài chợ mà cao hứng cất thành tiếng. Cũng không sợ cậu ở bên trong nghe được.
Người phu xe kia nghĩ nghĩ thì cảm thấy cái này cũng có khả năng xảy ra nha! Chuyện cậu Ba thích cô Nhã cũng không phải là không thể.
Chỉ là…
" Nhưng mà, theo tôi thấy nếu như cậu Ba thực sự có tình ý với cô Nhã thì cũng chưa chắc hai người họ tới được với nhau ".
Lời kết luận vội vàng này của anh phu xe khiến thầy lang không cho là đúng. Ông dựng ngược bộ râu rậm của mình mà chau mày lên tiếng.
" Tại sao lại không? ".
Anh phu xe lúc này mới dựa theo góc nhìn của mình mà phân tích cho thầy lang nghe.
" Trong phủ đó có đến bốn bà, bà nào bà nấy đều chua ngoa ghê gớm. Ông nói xem bọn họ liệu có chấp nhận cho một người hầu lên làm con dâu nhà mình không? ".
Thầy lang vuốt vuốt bộ râu, khẽ gật đầu tự cảm thấy lời anh phu xe này cũng có lý.
Ở thời đại này những nhà giàu có người ta rất coi trọng việc môn đăng hộ đối. Chọn vợ gả chồng hầu như là do cha mẹ sắp đặt. Nào có đến lượt con cái tự ý quyết định.
Chỉ e cậu trai kia có tình mà không cầu được.
Âu cũng là lẽ ở đời!
…
Trong nhà Tri Huyện lúc này ai nấy đều không thể ngủ tiếp. Cả nhà Tri Huyện ngoài ông bà Tri Huyện, cô Nguyệt thì còn có cậu Hai đang ngồi ở sảnh chính, dưới ánh đèn dầu ngồi đợi tin tức Thanh Nhã. Vẻ mặt ai nấy đều lo lắng, thấp thỏm. Nhất là cậu Hai! Ở trong lòng cậu lúc này đã có không biết bao nhiêu là bất an, sợ hãi.
Người ta nói không hề sai. Chỉ khi vào những thời khắc sinh tử thì mình mới nhìn rõ người nào quan trọng với mình.
Hình như vào lúc Thanh Nhã bị rắn độc cắn, cậu mới ngộ ra được, Thanh Nhã là người con gái quan trọng với cậu!
Nhã! Cô không được có chuyện gì đâu đấy!
Lúc này người hầu trong phủ Tri Huyện được bà Tri Huyện cử đi mời thầy lang bỗng trở vào. Anh ta hớt ha hớt hải đi chân trần vào thông báo cho bọn họ.
" Ông bà ơi! Ông bà! Ông bà không phải lo lắng nữa đâu ạ! Vừa rồi con theo lời bà tới tìm thầy lang, đã thấy xe ngựa của cậu kia tới đó từ lúc nào. Con hỏi thầy lang thì ông ta bảo cô gái kia đã được chữa trị kịp thời, ngay mai sẽ tỉnh lại. Con còn nghe ông ấy nói cái cậu đưa cô gái kia đến vì hút độc rắn cho cô kia mà hơi nhiễm độc vào người, cũng ngất đi ".
Người hầu kia bẩm báo rõ đầu đuôi, đến câu cuối thì Nguyệt đang ngồi ở một góc vội đứng lên hướng tới người hầu kia mà lo lắng hỏi han.
" Vậy cậu Bình đó có sao không? ".
Người hầu khẽ đáp lại.
" Dạ thưa cô, thầy lang đã châm cứu cho cậu nên không có gì đáng ngại a! ".
Cô Nguyệt khẽ gật đầu, ở trong lòng nhẹ nhõm không ít. Thấy người hầu đã lui xuống, lại nhận ra vừa rồi bản thân có hơi lộ liễu. Cô khẽ quay sang liếc mắt nhìn cha mẹ mình một cái. Hai ông bà Tri Huyện cũng nhìn cô với ánh mắt phức tạp.
Cậu Hai ngồi ở một góc nghe thấy Nhã đã không sao thì an tâm nhẹ nhõm. Cậu đứng dậy cúi đầu nói với ông bà Tri Huyện.
" Vậy tôi xin phép trở về phòng ".
" À…ừ! ". Ông Tri Huyện gật đầu với cậu.
Cậu Hai trên đường trở về phòng không biết ở trong đầu mình lúc này đang là một mớ suy nghĩ hỗn loạn. Nhìn hành động quan tâm thái quá hôm nay của em trai cậu đối với Nhã không hề bình thường. Lại bất chấp tính mạng để hút nọc độc ra cho cô. Không lẽ…
Không lẽ em trai cậu thích Thanh Nhã?
Cậu Hai dừng bước, ánh mắt phức tạp, rối rắm ngẩng lên nhìn vầng trăng khuyết trên cao. Lại cúi xuống nhìn đến chiếc khăn thêu tay có hình hoa sen đang cầm trên tay. Là vừa rồi trong lúc hỗn loạn cậu nhặt được chiếc khăn này dưới đất chỗ Thanh Nhã nằm. Cậu tính sẽ trả lại chiếc khăn này cho cô vào lúc nào đó.
Ở chỗ chính sảnh lúc này, ông bà Tri Huyện ánh mắt e ngại nhìn về phía con gái mình.
Cô Nguyệt biết ý cha mẹ lên mở miệng hỏi trước.
" Thầy u muốn nói gì với con sao? ".
Bà Tri Huyện ánh mắt trìu mến nhìn con gái mà nhẹ giọng nói.
" Nguyệt à! Con cũng thấy…chuyện hôm nay, chúng ta đều thấy cậu trai kia có vẻ như có tình ý với cô gái kia…Con… ".
" Con không sao đâu. Thầy u đừng lo cho tâm trạng của con. Con biết chứ! Nhưng, con vẫn muốn có cơ hội hỏi rõ ý tứ của cậu Bình. Con vẫn cần một lời khẳng định chắc chắn! ".
Nguyệt đem ánh mắt kiên định nhìn về phía cha mẹ mình, để cho họ an tâm.
Cô vẫn là phải làm rõ tâm ý của người kia trước, rồi mới tính đến chuyện có nên từ bỏ đoạn tình cảm còn chưa chớm nở này hay không.