Sáng nay vừa đến trường, Hạ Nhi đã biết ý tự tách mình ra khi thấy Nhất Lâm có ý định đi gặp Vương Tuấn Huy, nó lấy lí do chưa làm xong bài tập nên chạy vội lên lớp làm nốt, để mình cậu ở hành lang nói chuyện với học trưởng Vương. Thi thoảng nó lén nhìn ra ngoài, hai người đang cười đùa rất vui vẻ, đôi lúc anh còn đưa tay lên xoa đầu Nhất Lâm nữa. Nó tự nghĩ, nếu bây giờ mình ra đó chắc cũng sẽ bị Nhất Lâm cố gắng cô lập, hoặc không khi về nhà sẽ phải chứng kiến dáng vẻ đáng sợ ấy đe doạ mình, rồi không dám nghĩ đến nhất là chuyện mình sẽ bị cậu bỏ rơi rồi lại trở lại những ngày tháng cô đơn tăm tối ấy. Hạ Nhi gục mặt xuống bàn ngủ cho qua mấy phút này. Chuông reo, cậu vào lớp thấy nó đang ngủ thì lay người nó dậy:
"Hạ Nhi, vào giờ rồi."
Nó giả vờ ngái ngủ để coi như là nãy giờ không có chú ý đến hai người, nó làu bàu:
Cậu hào hứng thuật lại nó nghe cuộc nói chuyện vừa rồi giữa hai người, nào là học trưởng có nói rằng anh ấy chưa yêu ai bao giờ cũng thấy rất ghê tởm những kẻ vung tiền đi gái gú hoặc sống vào tiền của gái, nào là học trưởng rất ghét mấy đứa con gái ăn mặc hở hang hay thích ưỡn ẹo nũng nịu trước mặt con trai nữa. Hơn thế nữa, học trưởng còn không thích con gái quá xinh đẹp, ngực to chân dài mà chỉ cần một người yêu mình thật lòng....học trưởng đúng là hoàn hảo từ trong ra ngoài, vẻ ngoài đã đẹp mà nhân cách cũng tốt nữa. Con người như thế, bảo sao con gái cứ đổ rần rần, bảo sao cậu 7 năm trời không thể yêu ai khác ngoài người ấy, trái tim vẫn i như xưa với hình bóng Vương Tuấn Huy đội trưởng đội bóng rổ năm nào không thay đổi. Nó nghe xong thì cũng mừng cho cậu, như vậy thì Nhất Lâm cũng sẽ dễ có cơ hội vì cậu yêu anh rất thật lòng, tình đơn phương 7 năm không phải là ít, mong rằng anh cũng sẽ sớm biết điều đó và đến với cậu, làm cậu hạnh phúc.
"Cố lên Lâm, người như thế phải giữ cho thật chặt, tuyệt đối không thể để rơi vào tay con khác!!" Nó mím chặt môi đưa ánh nhìn quả quyết nhìn cậu, Nhất Lâm cười sặc.
Hạ Nhi vừa hết tiết đã chạy nhanh đến WC giải guyết nỗi buồn vì phải nhịn cả tiếng đồng hồ. Đi qua nhà vệ sinh nam bỗng nghe thấy tiếng kêu i hệt như hôm qua đêm trong rừng, ở cái lều của đôi tình ngay cạnh. Nó tò mò áp sát tai nghe ngóng thì thấy giọng nói của một người con trai rất đỗi quen thuộc:
"Khẽ nào Tiểu Tuyết, ở ngoài nghe thấy bây giờ..."
Người còn lại như bị bịt miệng, cứ ú ớ rồi phát ra tiếng rêи ɾỉ mà không nói được lời nào. Nó đứng nghe ngóng vài phút thì có tiếng gọi:
"Hạ Nhi, sao không vào lớp còn đứng đây làm gì? Cậu định nhìn trộm tụi con trai đấy hả?" Cô nàng cùng lớp nó lên tiếng khiến tiếng rên trong nhà vệ sinh nam dừng lại hẳn, còn nó thì đỏ mặt chối:
"Nhanh về lớp đi, thầy toán kiểm tra sĩ số đầu giờ đấy!"
Nó gật lia lịa rồi chạy vào lớp, cô nàng kia nhún vai nhìn theo rồi đi vào WC. Cuối cùng thì nó không đi được đành nhịn thêm cả tiết toán, trong đầu cứ luôn thắc mắc mãi giọng nói vừa rồi, rõ ràng nghe quen lắm mà nó không nhớ ra nổi là ai, cả giờ cứ đờ đẫn suy nghĩ.
Cậu con trai trong nhà vệ sinh nam chỉnh lại áo quần ngay ngắn rồi bước ra ngoài, môi nhếch lên nét cười nhạt, cô nữ sinh kia hí hửng ra mặt, đợi lúc các lớp đang say sưa học không có ai vào thì chạy ra, tay ôm lấy ngực mình và đỏ mặt nhớ lại cảnh tượng ban nãy.
........
Hết giờ, nó với Nhất Lâm đứng đợi anh và xe bus đến vì cậu nói muốn nó cùng về với hai người. Nó đứng đợi hồi lâu, anh từ lúc nào tiến đến rồi quàng lấy vai hai đứa:
"Hai đứa đợi anh lâu lắm nhỉ?"
Giọng nói ấy vừa cất lên liền khiến Hạ Nhi đứng hình. Giọng nói này với giọng người ở trong WC giống nhau y hệt, hèn chi nó thấy quen lắm mà lúc ấy lại không nhớ ra là ai. Nhưng rốt cuộc, tiếng kêu đó tức là như thế nào chứ, tại sao anh lại phải nhắc cô nàng đó "khẽ thôi"? Cô nàng kia tuy rêи ɾỉ nhưng nghe lại thấy có vẻ như đang rất khoái lạc, là tiếng rên suиɠ sướиɠ chứ không phải đau đớn sợ hãi như nó vẫn thấy gì cả. Chính cái đôi ở cạnh lều của hai đứa ngày hôm ấy làm gì đó rồi cũng phát ra tiếng kêu như thế này, sau đó còn nghe thấy vô vàn âm thanh kì lạ như tiếng mút tay chụt chụt nữa chứ. Ở đây có học trưởng thì không tiện, lát về nó thử hỏi cậu về cái tiếng ấy xem sao.
Nó nhìn anh cười trừ rồi tránh người khỏi tay anh, Nhất Lâm thấy anh cũng khoác cả vai nó thì khó chịu ra mặt, nó biết ý đứng xa ra. Vương Tuấn Huy nhìn con bé rồi cười nham hiểm, anh gọi tên nó khiến nó giật nhảy:
"Hạ Nhi sao lại tách bọn anh ra thế?"
Nó từ từ ngoái lại, thấy Trình Nhất Lâm trừng mắt nhìn mình đành cúi đầu chào anh rồi đi nhanh trước, tự dưng thấy có gì đó đáng sợ ở nụ cười ấy khiến nó không dám nhìn lại một lần nào nữa. Nó chạy ra trạm xe đứng chờ.
.............
Đúng như nó đoán, Trình Nhất Lâm vác theo cái bộ mặt hình sự đằng đằng sát khí ấy trở về. Lần này rõ ràng là nó tránh anh ra để hai người lại với nhau mà, việc anh khoác vai đâu phải tại nó chứ...sao cậu lại tỏ vẻ khó chịu với nó thế này. Nó đành im lặng đợi cho đến khi cậu nguôi ngoai thì hẵng hỏi, đang tính đi bật nước chuẩn bị tắm thì cậu lao đến nổi giận, đẩy mạnh con bé làm nó ngã đập đầu vào tường rồi lao vào phòng tắm trước. Hạ Nhi ôm đầu đau đớn nhưng không dám lên tiếng suýt soa kêu ca gì, nó đưa ánh mắt khiếp sợ nhìn vào phòng tắm, cậu mở cửa cái "uỳnh" rồi lao ra túm lấy cổ áo nó xốc lên:
"Sao lúc ấy lại nhìn Tuấn Huy rồi còn cười??!!! Cậu không nhớ tôi đã nói những gì sao??!!"
Nó bị cậu xốc lên, cổ áo chặt lại vào cổ khiến nó khó thở, nó hoảng sợ van nài cậu:
"Lâm...Lâm à...xin cậu...ự...không phải như cậu nghĩ đâu...tôi chỉ...cười trừ mà thôi...ự...hoàn toàn không có í gì cả..."
Cậu buông tay, con bé ngã xuống đất, đầu đập vào thành bếp kêu lên một tiếng rõ to, nó nhăn mặt ôm đầu vì đau, cúi gầm không dám nhìn thẳng ánh mắt đáng sợ của cậu. Nó trở nên yếu đuối, mắt rơm rớm vì thấy cậu biến thân thành con quái vật hung dữ trước mặt. Cậu không suy nghĩ mà xốc mạnh cổ áo nó lên, không suy nghĩ mà cứ thế đẩy nó ngã đập vào tường không thương tiếc, thấy đầu nó đau mà không dịu dàng lo lắng như thường ngày hỏi han lấy một tiếng, cậu lạnh lùng bỏ nó ngồi đấy rồi vào phòng tắm đóng sầm cửa lại. Hạ Nhi cố gắng lết người về giường vì toàn thân ê ẩm không tài nào đứng dậy được, nó ngồi quay người vào tường không chút động tĩnh, từ lúc ấy đến tối muộn không thấy nó nhìn cậu lần nào, cũng lẳng lặng làm việc của mình mà không đoái hoài xem Nhất Lâm ra sao.
Cả một tuần trời sau hôm ấy, Hạ Nhi tránh né cậu và học trưởng mọi lúc, thậm chí đến vài câu xã giao cậu nói nó cũng không bận tâm, nó cố tình lơ cậu để đỡ phải chịu đau đớn. Cứ hôm nào Nhất Lâm đi chơi với học trưởng về nhà là y rằng nó đã ngủ, chủ nhật được nghỉ nhưng chỉ vì để tránh cậu mà nó ra ngoài gần cả một ngày tuy không rõ là đi đâu hay làm gì. Nói học trưởng là nguyên nhân khiến tình bạn bấy lâu nay đang gần khăng khít giữa hai đứa sứt mẻ cũng không sai nhưng như vậy cũng không trách anh được, cũng không thể giận Nhất Lâm nốt. Cậu chỉ là một cô gái với một trái tim thiếu nữ bình thường đang đập từng nhịp yêu vì người mình ngày đêm đem lòng thương nhớ, bởi vậy nên cậu dốc hết tấm lòng chân thành của mình cho người con trai ấy thì đâu có gì là sai trái chứ?
............
Tối chủ nhật đó, nó ra đường đi loanh quanh cho bớt buồn bực trong người. Đang dạo loanh quanh gần khu khách sạn trên đường đến công viên thì vô tình lại nghe thấy cái giọng nói ấy từ đâu đó vọng lại, theo sau giọng nói ấy là giọng con gái nó chưa nghe thấy bao giờ. Nó tò mò đứng nấp vào bụi cây gần đó quan sát, hai bóng người ấy dần dần tiến đến gần rồi dừng ngay gần chỗ nó nấp, tình tứ ôm ấp rồi hôn hít nhau:
"Honey à, sao chúng ta không làm luôn tại đây đi? Chỗ này vắng mà..." Giọng nữ kia nũng nịu.
"Một cô gái quyền quý như em phải vào những nơi sang trọng hợp với mình. Theo anh nào, chúng ta vào kia rồi tiếp tục nhé!" Người con trai ấy chỉ tay về phía khách sạn to lù lù trước mặt rồi vòng tay qua eo cô nàng ấy dẫn đến đó.
Hạ Nhi mặt biến sắc khi nhìn thấy gương mặt người con trai vừa rồi. Nó thấy lạnh sống lưng, tức thay cho bạn mình. Người ấy chính là cái giọng nói đầy hoài nghi ở WC nam hôm ấy, không ai khác lại là người Nhất Lâm theo đuổi đến ghen tuông vô cớ với mình. Nó siết chặt tay, người khẽ run lên vì tức, giá như có thể chạy tới đạp vào bộ mặt của kẻ phản bội bạn mình ấy một cái thì hả hê biết bao. Nó đợi hai người vào trong rồi mới đứng dậy, nhất định về nhanh để nói cho Nhất Lâm biết chuyện này mới được.
Nó không cả đợi xe bus đến nữa mà bắt một chiếc taxi để về nhà thật nhanh còn kể cho Trình Nhất Lâm cái nó vừa thấy nữa. Nó đưa tiền trước cho tài xế rồi khi xe vừa dừng, nó mở cửa tức tốc chạy vội vào trong phòng. Trình Nhất Lâm đang ngồi chơi game thấy nó về thì liếc qua một cái rồi lại tập trung chơi tiếp, nó lao đến giường cậu, vội vàng kể lể:
"Lâm!! Từ bỏ tên học trưởng giả tạo ấy đi, hắn ta không tốt đẹp như cậu nghĩ đâu!!!"
Nó vừa kể vừa thở hồng hộc. Trình Nhất Lâm mắt đã dần biến đổi, nét mặt tối sầm lại, cậu từ từ tắt điện thoại rồi đặt xuống giường, tay chống xuống lấy đà đẩy người dậy. Cậu bước xuống giường, nắm lấy cổ nó rồi xô mạnh vào cái bàn bên trên có đống bát vừa rửa, bởi cậu dùng lực xô con bé khá mạnh nên đống bát rơi xuống, vỡ toang khi đập vào đầu nó khiến đầu nó ngay lập tức chảy máu. Cậu từ từ ngồi xuống đối diện, con bé sợ hãi cố gắng lùi ra sau mà lại là đường cùng nên không thoát khỏi. Nhất Lâm trừng mắt rồi bóp cổ Hạ Nhi:
"Đồ khốn!!! Chỉ vì cả tuần nay bị tôi ghét bỏ nên cố tìm cớ bịa đặt nói xấu người tôi yêu rồi bắt tôi bỏ để tiếp tục làm bạn với cậu sao? Thật nực cười, cậu nghĩ tôi sẽ tin lời nói của kẻ bị mọi người cô lập như cậu à? Điều này thậm chí còn khiến tôi ghét và khinh bỉ cậu hơn đấy."
Nó ra hiệu cầu xin cậu, Nhất Lâm bỏ tay ra rồi lôi nó lên giường rồi đẩy nó nằm xuống, một tay chống xuống giường, tay còn lại nắm chặt tóc nó giật lên thật mạnh khiến đầu con bé đau như muốn rời cả mảng da đầu ra đến nơi vậy. Cậu thấy nước mắt nó mà không dừng tay lại, con bé cố gắng giải thích thì bị cậu giơ nắm đấm doạ đánh nó đành phải im. Sau đó nghĩ rằng có không giúp cậu tin thì cũng phải nói cho cậu biết được mình đã thấy những gì, nó bật khóc:
"Tôi chỉ muốn người tốt như cậu sẽ không bị loại người như vậy lợi dụng thôi. Chính tai tôi khi nghe thấy giọng nói ấy quen quen liền trốn ở bụi cây gần khách sạn Cảnh Tân nghe ngóng, sau đó thì hắn ta cùng với một người phụ nữ tầm ngoài hai mươi ăn mặc hở hang đứng ngay gần chỗ tôi trốn hôn hít. Sau đó cô ta còn nói là muốn làm cái gì đó ở ngoài nhưng hắn ta lại nói là muốn vào trong khách sạn vì cô ta quyền quý chỉ hợp với những nơi sang trọng, lại nói cái gì mà vào đấy tiếp tục nữa ấy...tôi thề sau khi chứng kiến còn phải bàng hoàng rồi vội vàng bắt cả taxi về đây cho nhanh để kể lại cho cậu đây này..."
"Cậu còn không thôi đi à? Cậu muốn tôi nổi điên hơn nữa sao Hứa Hạ Nhi?" Từng lời cậu chậm rãi nhưng giọng nói lại đay nghiến khiến nó càng thêm sợ, nó nhắm tịt mắt cầu xin:
"Tha cho tôi đi...tôi sẽ không nói nữa!!! Không bao giờ nói những thứ không hay về học trưởng trước mặt cậu nữa!!"
Cậu hít một hơi thật sâu rồi thở mạnh, cậu buông tay khỏi con bé rồi lạnh giọng đuổi nó trở về giường:
"Đi về giường đi, sau này đừng cố biến mình thành thứ người hèn hạ chỉ biết đi bịa đặt về người khác như vậy nữa!"
Nó nhanh chóng chạy đi lấy bông thấm máu chảy trên mặt mình. Nó khóc, nước mắt chảy dài xuống rơi xuống vết xước ở tay khiến nó càng thêm xót, nó đau nhưng phải khóc thật khẽ kẻo sợ cậu lại nổi giận. Trình Nhất Lâm hình như đã thay lòng đổi dạ không còn là Nhất Lâm dịu dàng của trước đây nữa rồi, những ngày tháng sau này có thể sẽ rất khó nói chuyện lại như xưa. Có lẽ nó nên đóng tiền tháng này rồi đi tìm chỗ mới để ở thôi, Trình Nhất Lâm bất thình lình lúc nào đó điên lên nó không lường trước được lại để thương tích đầy mình về gặp bố mẹ lại không biết giải thích sao nữa. Nó nằm trên giường mà cả người thấy đau ê ẩm không ngủ nổi, nghĩ lại lời cậu nói ban nãy, nó lại khóc ngon lành. Vốn ban đầu nó còn cảm tạ trời đất vì đã đưa đến cho nó một người bạn tốt như Nhất Lâm nhưng rồi sống lâu mới biết cậu thật đáng sợ, Trình Nhất Lâm bình thường hiền lành rất thích trêu chọc con bé mà cứ khi nào nổi đoá lại như quái vật ở ngay trước mặt Hạ Nhi, cảm tưởng như ánh mắt đấy nhìn nó như muốn ăn tươi nuốt sống luôn được vậy. Nhất Lâm nằm trên giường nhìn đống bát đĩa rơi vỡ dưới sàn mà nhớ đến giọt máu chảy dài trên mặt con bé, lòng thú thực có chút xót nhưng rồi cũng tặc lưỡi cho qua chuyện, đổ thừa hết lỗi lên đầu con bé. Người cậu tin yêu duy nhất có mình học trưởng cho nên dù nó có là bạn cậu đi nữa, chỉ cần nói không hay về anh thì ngay lập tức cậu sẽ không kể nể nang gì mà ra tay với nó, khiến nó bị thương cũng không thấy trách mình....