Lão tài xế đến đúng điểm hẹn, dáo dác nhìn quanh mà mãi chẳng thấy người đâu, bóng dáng thiếu nữ trăng tròn 18 cũng không hề xuất hiện. Ông tự dưng thấy hồi hộp, độ tuổi 18 là đẹp nhất với con gái nên ông rất nóng lòng muốn thấy Trình Nhất Lâm tiểu thư duy nhất của Trình gia 18 tuổi sẽ duyên dáng cỡ nào. Ông sốt ruột cầm điện thoại lên gọi, chợt có tiếng mở cửa từ bên ngoài, một "thằng con trai" cao chừng mét 8, đôi mắt một mí lạnh lùng, nét mặt có vẻ gì đó khó chịu chui vào trong xe. Người này vừa yên vị trên ghế đã càu nhàu, lão tài xế thì đơ cả mặt vì sợ ăn cướp chui vào xe mình trấn lột, giọng run rẩy:
"C...cậu!!! Cậu là ai??!! Tính...trấn lột tiền của lão già này à?? Ra ngoài nhanh không tôi báo cảnh sát đấy!!!"
"Thử báo xem, tôi bảo bố tôi đuổi việc ông ngay và luôn đấy!" Đầu cậu bị cộc vào cửa, tay vừa xoa vừa nhăn nhó đe doạ lão tài xế. Lão vẫn chưa nhìn ra cô chủ của mình, vẻ mặt đầy hoang mang:
Nhất Lâm biết ngay là sẽ gặp phải chuyện này, cậu nhẫn nại cầm điện thoại gọi vào số của lão ta. Lão thấy cô chủ gọi thì hoảng hốt:
"Alo cô chủ!! Cô đến chưa???? Cô đứng đâu rồi??"
"Ở ngay sau ông đây này."
Lão quay lại, Trình Nhất Lâm đang đưa điện thoại lên miệng để trả lời. Lão vẫn không hề biết, giờ đến chửi bới "cậu thanh niên lạ" này:
"Thằng nhãi này mày đã làm gì tiểu thư của Trình gia rồi??!! Mày có biết Trình Hưng là người có thế lực không?? Lão già đây mà gọi cho ông ấy một cuộc là đời mày nát bét nhé!!"
Nhất Lâm cười nhạt, bấm vào số điện thoại của bố rồi chờ đợi trong lúc lão vẫn hừng hực chửi bới như được mùa. Trình Hưng thấy con gái lâu lắm mới gọi thì vui vẻ nghe máy, Nhất Lâm bật loa ngoài để lão tài xế nghe được:
"Cũng hơi rảnh thật, con muốn về mà có người nhất quyết đuổi con xuống xe không cho con về, còn định gọi cho bố để mách nữa chứ!"
"Tài xế Văn hả? Đưa máy cho ông ta nghe."
Nhất Lâm đưa ra trước mặt lão, lão còn đang nheo mắt đần thối cái mặt ra không hiểu gì, thấy cậu giơ điện thoại trước mặt thì vểnh tai lên nghe:
"Tài xế văn, một là đưa con gái tôi về đây trong vòng 15 phút, hai là bị đuổi việc, cho ông chọn."
Thấy lão tài có vẻ vẫn chưa tin, Nhất Lâm chuyển sang chế độ gọi video để cho lão nhìn thấy bố mình. Lão đang nhìn chằm chằm vào cái điện thoại của cậu thì sau một cú bấm, mặt của Trình Hưng hiện ra, trừng mắt nhìn lão tài xế. Lão giật mình tí thì ngã ngửa, mắt trợn tròn lên nhìn cậu rồi nhìn vào Trình Hưng hiện lên trong cái điện thoại kia:
"Còn 14 phút."
"Ơ...nhưng mà...người này đâu phải con gái ngài..." Lão ái ngại liếc sang Nhất Lâm, cậu mệt mỏi giơ máy ra trước mặt rồi thở dài:
"Bố, đuổi việc ông ta nhé?!"
"Con gái ta đã muốn vậy thì..."
"Ơ khoan khoan!!!! Tôi già rồi nên mù dở, ông chủ đợi tôi 14 phút thôi ạ, xin đừng đuổi việc tôi!!!!!"
"Nhanh lên!" Cả bố cả con đồng thanh, Nhất Lâm nháy mắt với bố trong điện thoại, ông bận quá nên cũng vội chào tạm biệt con gái mình rồi cụp máy luôn. Ông mỉm cười mãn nguyện:
"Oà...con gái ta càng ngày càng ra dáng nam nhân, đẹp trai thật đấy, để về xem dáng dấp giờ như nào để còn bắt nó tiếp tục theo nghiệp người mẫu mới được. "Con trai" của Trình gia nổi tiếng có một công ty người mẫu hàng đầu mà không trở thành một người mẫu nổi tiếng thì đâu có được."
Ông chống cằm, mong đợi đến tối về để gặp "con trai" mình.
.......
"Cô...cô chủ...thực sự xin lỗi...tôi...tại tôi già quá rồi nên..."
"Thôi im đi, ông chắc còn nghĩ rằng tôi lớn lên sẽ dịu dàng nữ tính lắm chứ gì?" Cậu mệt mỏi ngửa cổ ra thành ghế, nhắm mắt lại.
"Không có...tại trước kia cô chủ còn có nét rất đáng yêu và nữ tính...còn bây giờ...đẹp trai quá.."
"Biết rồi, tập trung lái xe đi."
Chẳng biết từ bao giờ mà những lời nói cậu giống con trai rồi khen đẹp trai này nọ đã không còn khiến cậu thấy buồn nữa rồi, thay vào đó thậm chí trong lòng còn chẳng hề cảm thấy gì, có phần còn thấy thích thú nữa. Còn lão tài xế thì đang khóc thầm, rõ ràng trước đó còn mơ tưởng đến hình ảnh cô chủ nhỏ nhắn xinh xắn dịu dàng yêu kiều bước vào trong xe, vậy mà cuối cùng lại là một tên "con trai" cao lớn đẹp trai uỳnh uỳnh lao vào. Trong lòng thật sự là có biết bao nhiêu nỗi buồn và thất vọng mà.
..........