Cậu Bẻ Cong Tôi Rồi (Phần 1)

Chương 62: Đến nhà "bạn gái"



"Hạ Nhi, trời thì lạnh cóng mà em ăn mặc như này đấy hả?!!! Muốn ăn mắng đúng không?!!"

Hạ Nhi ra khỏi nhà với độc một chiếc hoodie với quần baggy đen vải, vừa thấy nó hớn hở với bộ đồ không đủ ấm cộng thêm điệu cười toe toét không lo cho bản thân mình thì cậu mắng, nó rụt người lại vì đâm sợ, mặt cúi gầm xuống. Nó lí nhí, thái độ vẫn ngang như cua bò:

"Em không thấy lạnh mà..."

"Vẫn còn ngang đấy à?!!!"

"Dạ!!! Em vào lấy thêm áo ngay đây...!!"

Nó bị cậu gằn giọng quát liền thấy rén, ngay lập tức chạy vào trong nhà lấy thêm một đống áo cộng khăn rồi cả mũ len, nó mặc chồng chất cho đến khi biến hình như con lật đật tiến đến bên cậu, Trình Nhất Lâm bị thứ đáng yêu trước mặt làm thích thú đến cười luôn được. Cậu cúi xuống, quàng lại cái khăn chỉn chu cho "bạn gái" mình rồi nắm lấy tay con bé thật chặt, cậu vừa nắm vừa xoa để ủi ấm đôi bàn tay lạnh của nó. Tay Nhất Lâm ấm lắm, vừa ấm mà ngón tay lại dài, lòng bàn tay lại khá to nên có thể nắm trọn được bàn tay bé xinh của cô "bạn gái". Cậu với nó lên xe đến nhà cậu, trên đường vì còn ngái ngủ nên con bé ngả ngốn vào người Nhất Lâm, cậu khẽ mắng:


"Lại buồn ngủ đấy à? Sáng nay anh có bắt em dậy sớm đâu chứ?"

Nó nhăn mặt, giọng lè nhè nũng nịu:

"Nhưng tối qua tại anh mà em ngủ muộn, em chưa được ngủ đủ giấc đâu đấy!"

Đến bất lực với cái lý sự này, có nên mắng cho câu nữa không đây?

Thôi thì chiều chuộng "bạn gái" tí thì có chết ai, cậu choàng tay qua vai nó kéo lại gần, tay xoa nhẹ vai con bé để nó thấy ấm hơn.  Nó như nín cười một lúc rồi nhướn người lên đặt một nụ hôn nhẹ lên má cậu, môi mềm của nó in trên má Trình Nhất Lâm khiến cậu không khỏi thích thú, xong vẫn không bỏ cái kiểu tỏ ra lạnh nhạt:

"Ngủ thì ngủ đi, lắm chuyện quá."

Hạ Nhi bĩu môi, nhìn cái mặt nó lúc này trông ghét lắm đấy, chẳng lẽ lại quay ra hôn một cái vào đôi môi ấy cho hết trưng cái bản mặt đấy ra...


Cậu cười gian rồi ghé sát lại gần, ai ngờ gần chạm môi thì ai đó gọi lớn:

"LÂMMMMM!!!!!!! DẬYY!!!!!! CẬU CHẾT RỒI ĐẤY À?!?????!!"

Trình Nhất Lâm bừng tỉnh, cậu ngồi bật dậy, thấy Hạ Nhi đang đứng ở bên cạnh giường lay người cậu kịch liệt, mặt có vẻ như bất lực gì đó.

Ra lại là mơ sao? Mấy hôm nay rồi cậu đều mơ thấy nó với cậu đến với nhau và trở thành một cặp như bao đôi tình nhân khác, trong giấc mơ Hạ Nhi vẫn i như ở ngoài, vẫn ngang bướng và nhõng nhẽo khiến cậu phải phát cáu ra. Cậu hụt hẫng, nếu nó không gọi cậu dậy thì có phải sắp hôn nhau đến nơi rồi không? Chính vì "bạn gái" cậu làm gián đoạn cái cảnh tượng lãng mạn ấy nên khiến cậu bực bội, thấy nó cứ lải nhải về việc mấy ngày nay cậu dậy muộn bên tai, cậu bèn quát:

"Cậu có biết phá hỏng giấc ngủ người ta là vô duyên lắm không hả?!! Hôm nay được nghỉ, cậu giục tôi dậy sớm làm cái gì??? Đang mơ dở thì bị cậu chen ngang, bực thật đấy!!!"


Nó mếu máo, cậu lại quên hẹn nữa rồi:

"Cậu hứa hôm nay sẽ dậy sớm để đến nhà tôi ăn sinh nhật mẹ tôi cơ mà...tôi thấy cậu mãi không dậy nên gọi, vậy mà cậu lại bực à??..."

Nó dỗi cậu mà bỏ đi, bản mặt khó ở đúng điệu, nó cứ lầm lì tự đem đồ đạc cho vào túi mà ra bắt xe tự về. Vừa thấy con bé định mở cửa thì Nhất Lâm hất tung chân ra rồi chạy đến giữ lại, ánh mắt ăn năn hối lỗi:

"Cho anh 5 phút, được không?"

Hình như Nhất Lâm vẫn chưa tỉnh mộng hay sao ấy, lại nghĩ đây vẫn đang trong giấc mơ rồi cậu chuẩn bị về nhà "mẹ vợ" ăn sinh nhật đi. Cậu vừa dứt lời liền bị Hạ Nhi không thương tiếc mà dẫm cho một nhát vào chân đau điếng, nó quát lớn:

"Anh anh cái đầu cậu!!?! Còn chưa chịu tỉnh ngủ đấy à? Tin tôi cho cậu ăn dép không???!!"

Rồi rồi "bạn trai" đây ra hiệu đầu hàng rồi, tay cậu giữ lấy vai nó, cúi người:
"Được rồi tôi xin lỗi, chờ tôi 5 phút thôi."

"Nhanh lên đấy!"

Nó nói vọng vào khi thấy cậu hớt hải chạy vào trong phòng tắm chuẩn bị, xong vừa thoát cậu lại giở nụ cười gian manh khoái chí vì vừa lấn át được cậu, nó ngồi lên giường đợi mà cười khúc khích như con dở hơi.

..........

Vì nhà nó ở vùng quê xa xôi nên đến gần trưa hai đứa mới đến, vừa nhìn thấy nhà nó cậu đã có cảm giác gì đó rất gần gũi và thân thuộc. Ngôi nhà này so với nhà cậu thì phải nói là rất bé, hơn nữa còn không có sân nhưng lại đem đến cảm giác ấm áp lạ thường. Tự dưng trong đầu cứ nghĩ đến là chuẩn bị ngồi ăn cùng với "mẹ vợ", cậu lại thấy ngại ngại chút, lát vào nhà hẳn bà sẽ gọi cậu là "con rể" cho coi.

Hạ Nhi đi lên trước, cậu thấy vậy liền với tay lên nắm lấy tay nó, con bé khó hiểu quay lại ngơ ngác nhìn cậu:
"Sao thế?"

Cậu tiến lên đứng song song với nó, chẹp miệng:

"Vụng về quá, em phải cầm tay "bạn trai" em chứ, "bạn gái" mà vậy đó hả?"

Con bé đảo mắt nhìn quanh rồi đánh bộp vào vai cậu, nhặng cả lên:

"Cậu đừng có xưng hô như thế nữa!!!!"

"Ơ hay, yêu nhau mà cứ "tôi" với "cậu" không thấy kì cục à? Em phải tập quen dần đi chứ, mẹ em lần trước cũng bảo em phải đổi cách xưng hô đi đấy thôi."

Trình Nhất Lâm là do rất muốn nghe cách xưng hô ngọt ngào như trong giấc mơ ấy, lại muốn được có cảm giác như "bạn trai" nó thật nên nhất quyết đổi cách xưng hô trong ngày hôm nay. Hạ Nhi đương nhiên là không muốn, cậu là con gái sao lại gọi là "anh" được chứ?

"Aishhh đã bảo không được xưng hô thế cơ màaaaa!!!"

"Lục Niên nói thế là đúng đấy!! Cái con bé ngang bướng này còn không mau đổi cách xưng hô với "con rể" của mẹ đi!!!"
Vừa dứt lời thì nó nghe thấy tiếng mẹ mình từ đâu đó quát lớn, giọng nói mỗi lúc một gần, bà đi đến chỗ hai đứa dí đầu Hạ Nhi. Cậu cúi đầu chào "mẹ vợ" thật lịch sự, Hạ Nhi thì giãy nảy vì đến mẹ cũng hùa theo phe ác bắt nạt mình, nó lắc đầu nguầy nguậy:

"Khônggggg!!!!! Con tuyệt đối không gọi!! Cậu ta bằng tuổi với con sao con phải hạ mình làm em cậu ta chứ??!!"

"Á à con bé ngang bướng này vẫn không chịu nghe lời bà già này đúng không? Ôi cái thân già này khổ quá mà, đến ngày sinh nhật có cái mong muốn nho nhỏ mà cũng không được toại nguyện nữa...hức...tôi khổ quá mà..."

Hạ Nhi bối rối vì thấy mẹ nức nở, thôi thì đành phải làm theo ý bà mới được.

"Được rồi, con sẽ gọi mà...bây giờ vào nhà thôi..."

Bà đạt được mục đích nên nhân lúc Hạ Nhi đi vào rồi liền quay ra nháy mắt với "con rể" mình, kể ra cả mẹ lẫn "con rể" đều diễn xuất không tồi nha, ai cũng làm Hứa Hạ Nhi ngốc tin sái cổ hết.
Bà bắt đầu lao vào bếp núc để nấu những món mình thích chiêu đãi ba đứa con, Hạ Dực vừa đi học thêm về thấy Nhất Lâm đến liền khó chịu ra mặt:

"Lại là ông à?"

Nhất Lâm cố gắng không bận tâm đến thằng nhóc, mặt tươi tỉnh thân thiện hết mức có thể:

"À nhóc, đi học về rồi đấy à?"

"Còn hỏi, tôi đeo balo nặng trịch toàn sách vở như này không lẽ đi chơi?"

"Cái thằng hỗn láo, vì nể mày là "em vợ" tao nên tao mới không chấp đấy nhé!"

Bà từ trong bếp nghe thấy con trai mình nặng nhẹ hỗn hào với "con rể" liền mắng:

"Cái thằng hư thân, không được ăn nói với anh rể con như thế!!"

"Mẹeeeee, sao mẹ cứ gọi cậu ta là "con rể" thế?!!!" Hạ Nhi đứng bên cạnh bất lực.

"Đằng nào Lục Niên chẳng là "con rể" của mẹ, gọi luôn từ bây giờ không được à?!!"

Tô Lục Niên nãy bị bà bảo ngồi ngoài chơi không cần vào giúp nhưng thấy con bé lóng ngóng hậu đậu thế kia xem ra phải nhúng tay vào rồi. Cậu đứng dậy rời khỏi ghế đi vào trong bếp, tiến đến đứng cạnh Hạ Nhi, thấy nó gọt mãi không được củ hành tây thì cậu chọc, tất nhiên là nói nhỏ để bà không nghe thấy:
"Đúng là đồ con lợn hậu đậu chỉ biết có mỗi ăn với ngủ, em xem có ai gọt khoai tây như em không?"

"Cậu im đi để tôi tập trung!"

Nó gắt lên, vô tình khiến mẹ mình quay sang chú ý, bà lườm ra hiệu cho nó sửa ngay lại lời nói vừa rồi.

Nhưng Hạ Nhi lại không hiểu cơ, vẫn một mực đuổi cậu ra ngoài:

"Cậu ra ngoài đi, vướng chân tôi quá!"

Cậu liếc thấy ánh mắt "mẹ vợ" mình rồi, cứ để nó lên giọng đi, kiểu gì lát nữa cũng phải ngoan ngoãn nghe theo mẹ thôi.

"Hạ Nhi." Bà gằn giọng, Hạ Nhi thấy sau gáy ớn lạnh, nó từ từ quay lại nhìn bà, giọng hơi rén khi thấy ánh mắt ấy:

"D...dạ..."

"Nãy con vừa nói như nào? Lại quên luôn rồi đấy à?"

"Dạ...dạ đâu có...í con là...a...anh mau ra ngoài đi."

"Nghe vẫn chưa tạo được cảm giác chân thật, em phải nhìn tôi mà nói trôi chảy đi chứ!"

"Thôi chết, mẹ quên mất mua hành, hai đứa làm tiếp đi nhé để mẹ ra chợ mua phát."
Bà rời khỏi phòng bếp, giờ còn mỗi hai đứa đứng với nhau, Hạ Nhi nhìn cậu với ánh mắt oán hận:

"Đừng có nhìn nhau thế chứ, không lát nữa mẹ em về anh mách đấy."

"Cậu doạ tôi đấy à? Mẹ tôi đi rồi cậu không cần đóng giả nữa đâu."

Đang mải chống trả với cậu nên thành ra không để ý tới việc đang làm, con dao nó đang cầm bị chệch hẳn đi, đâm luôn vào ngón tay nó. Con bé kêu lên hốt hoảng khi thấy máu, Trình Nhất Lâm chỉ cần thấy có thế là đã lo lắng vội vã cầm tay nó lên đưa nhanh vào miệng mình. Hạ Nhi trố mắt lên nhìn cậu, bất ngờ vì chưa bao giờ được thấy cậu như thế. Cậu mút ngón tay ấy, con bé xấu hổ muốn rụt lại nhưng bị cậu giữ chặt tay khiến nó không làm được gì. Hạ Nhi ngó nghiêng sợ bị Hạ Dực nhìn thấy, nó giục:

"Bỏ tay tôi ra đi, cậu đừng có làm thế này chứ..."
Tất nhiên là cậu không bỏ ra rồi, sau một hồi thấy máu không còn chảy ra, cậu mới nhẹ nhàng cầm tay nó rút ra rồi tay còn lại đưa lên quệt môi mình. Cậu cầm ngón tay nó đưa ra chỗ vòi nước rửa lại sạch, con bé vì xót nên nhăn nhó, cậu dịu dàng hỏi han:

"Xót lắm à? Chỉ cần chịu một chút nữa thôi."

Cậu tắt vòi nước rồi đợi cho tay nó khô, xong lấy trong túi quần mình miếng băng urgo dán lên tay nó. Hạ Nhi ngạc nhiên vì không hiểu sao ngày này mà cậu mang theo làm gì, nó nhìn cậu cắm cúi dán urgo lên ngón tay mình mà hỏi:

"Cậu cẩn thận thật đấy, đi chơi mà cũng mang theo băng urgo để trong túi quần cơ à?"

"Ngày nào tôi chả mang, ngộ nhỡ cậu có hậu đậu đi đứng vấp ngã bị trầy xước cái gì thì còn có cái mà sơ cứu chứ."

Hạ Nhi cười đùa, nó ấn nhẹ vào vai Nhất Lâm:

"Ầyyy, cậu đem nó đi vì tôi cơ á?"
"Ừ, không phải em đôi khi lại đi đứng không cẩn thận mà va vào đâu đó sao? Tôi đem theo là vì em đấy, bao giờ em mới thôi làm tôi lo lắng hả?"

Hạ Nhi đang mải chú ý đến tiếng nhạc bên ngoài nên không để ý, nó hỏi lại:

"Sao cơ? Tôi chưa nghe rõ..."

"Thôi bỏ đi, đứng dẹp qua một bên để tôi làm."

Cậu tụt hứng gạt con bé ra khỏi khu vực bếp núc, thôi thì để mình làm chứ để nó động vào dao kéo chắc cậu đứng tim vì không yên tâm quá. Hạ Nhi nhất quyết đứng cạnh xem cậu khéo léo cắt thái mọi thứ, vô thức khen:

"Oaaaa, người con gái như cậu nhất định là phải lấy làm vợ luôn, tôi mà là con trai chắc chắn cậu sẽ là cô gái mà tôi theo đuổi."

Cậu khẽ cười, xong có chút đau đau trong lòng vì giới tính hai đứa lúc này, cậu hỏi nó:

"Vậy nếu tôi là con trai thì sao?"

"Thì yêu luôn chứ sao!!!! Aaaa, đến lúc đấy Nhất Lâm sẽ là bạn trai mình theo đúng nghĩa, bọn mình có thể đi ra biển cùng nhau này, hẹn hò đi chơi với nhau vào valentine này, có thể ôm hôn nhau trước mặt mọi người này...oaaaaaaa..." Nó ngước mắt chớp chớp nhìn lên trần nhà, tay đan vào nhau như cầu nguyện. Cậu buồn lắm, ước gì cậu là con trai thì những thứ mà nó thích chắc chắn sẽ được toại nguyện, cậu mà là con trai thì có phải đã được hôn nó rồi không. Cậu cười trừ, vẻ nặt nom có vẻ trùng xuống:
"Nhưng giờ tôi lại là con gái, tiếc nhỉ?"

"Không sao, đến ngày cậu với tôi cùng có bạn trai rồi 4 người sẽ rủ nhau đi du lịch, không phải sẽ thú vị hơn sao? Aaaa mong chờ thật đấy, cậu mau mau kiếm bạn trai đi."

"Tôi cũng ước gì tôi có thể tìm bạn trai để quên em đi thì thật tốt..."

"Được rồi, cứ từ từ, nôn nóng làm gì chứ..."

Hạ Nhi hớn hở sáp lại gần cậu, tay ôm ngang bụng Nhất Lâm, nó ngẩng mặt lên nhìn cậu:

"À thôi cần gì vội, có "bạn trai" Tô Lục Niên như hiện tại là hạnh phúc lắm rồi."

"Đừng nói vậy, em càng như vậy càng làm tôi không muốn rời xa em đâu đấy."

"Thôi khỏi, ai mà làm "bạn trai" của cậu mãi được chứ, khi mà ai kia gọi mãi một tiếng "anh" còn không xong nữa là."

"Được rồi được rồi, Lục Niên thái cà chua tiếp đi, em đứng nhìn Lục Niên làm."

"Hạ Nhi, em đừng mãi đáng yêu như thế chứ, tim tôi đập không cả rõ nhịp luôn rồi này."
Bà mẹ về thấy con gái quấn lấy "con rể" mình khác hẳn lúc có mẹ ở bên thì lắc đầu cười bất lực, bà vờ ho khụ khụ tiến lại gần:

"E hèm...người già về rồi đấy nhé."

Hạ Nhi xấu hổ vội buông ra, cắm cúi giả vờ làm gì đó tiếp. Bà nháy mắt với "con rể" rồi đuổi hai đứa lên phòng cho riêng tư:

"Thôi được rồi...Hạ Nhi, con dắt Lục Niên lên phòng ngồi chờ đi, mẹ muốn tự mình nấu những món mình thích đãi mấy đứa."

Hạ Nhi nhanh nhảu cầm tay cậu kéo đi mà không kịp suy nghĩ, bà cũng chẳng lo lắng gì, Nhất Lâm là người tốt thế cơ mà.

Nó mở cửa phòng, một căn phòng nhỏ mà ấm cúng và có chút bừa bộn đúng chuẩn Hạ Nhi hiện ra trước mắt cậu. Cậu bước vào, khẽ buông lời trêu chọc mỉa mai:

"Lợn có khác, cả ở trọ lẫn phòng ở nhà vẫn cứ là cái chuồng lợn."
"Này! Cậu dám..."

Hạ Nhi vung tay định đánh nhưng lại bị Nhất Lâm cầm giữ lại, ánh mắt nhìn nó chằm chằm:

"Không được ra tay với bạn trai em như thế, hư thân."

"Á à lại vẫn còn dám xưng hô kiểu đó hả??? Tôi nhịn cậu hơi lâu rồi đấy nhé!"

"Đồ láo toét nhà em, may cho em tôi là con gái chứ không là cứ mỗi một lần em ngang bướng như này, ngay lập tức sẽ bị tôi phạt hôn cho ngạt thở rồi."

"Chẳng lẽ anh lại sợ em? Em dù có đánh hay mắng chửi anh cái gì thì vẫn là phải mỏi cổ ngẩng lên mới được, anh chẳng phải là có uy hơn sao?"

"Đồ....cậu lại lôi vài ba cái chiều cao vớ vẩn ra hăm doạ tôi đấy à?!!! Nhìn lại mình đi, cậu cao hơn tôi được bao nhiêu chứ!" Hạ Nhi rõ ràng là vẫn phải vênh mặt lên mỏi cả cổ mới chửi được cậu mà.

"Ồ, để tôi xem nào...hừm...1m55 với 1m80 chắc cũng chênh lệch có chút thôi nhỉ? Ờ ha...cậu cũng đâu có thấp hơn tôi nhiều đâu, cậu cao đến tận cổ tôi kia mà." Cậu giở giọng mỉa mai mà con bé nào hay biết, vẫn gật gù công nhận:
"Chuẩn, hơn nhau có 25cm thôi, tôi cao mà."

"Ừ, và tôi thì vẫn có dấu hiệu cao thêm được...haiz...còn cậu?"

Hạ Nhi nhìn cậu như thể nhìn người ngoài hành tinh, nó méo mồm, méo cả mặt:

"Gì? Cậu là quái vật à?? Vẫn còn cao được nữa á?!"

"Vâng, còn em thì cẩn thận không bị tụt đi đấy." Cậu trêu chọc, nó mở miệng chuẩn bị chửi thì cậu kéo lại gần mình cho nó so, đúng thật đứng gần như này mới thấy rõ cậu cao thế nào, Hứa Hạ Nhi bé nhỏ thậm chí còn chưa chạm đến cằm cậu nữa. Nó bực mà không làm được gì, chỉ biết hậm hực bỏ ra giường ngồi phịch xuống lẩm bẩm chửi rủa cho bõ ghét.