Thất Thất có thể đoán trước được cái tình hình sáng nay...
Hạ Nhi và Nhất Lâm đến trường vào hai khung giờ cách nhau khác biệt, cậu đến trước còn Hạ Nhi mãi mới đi, hai người gương mặt lộ rõ vẻ mệt mỏi đậm chất những người thức khuya. Hạ Nhi vừa đến đã được cô dang rộng vòng tay đón, cô quàng vai con bé mà nhẹ nhàng an ủi:
"Vui lên nào, mày mà trưng ra cái vẻ mặt ủ rũ đấy là tao không đãi mày đi uống trà sữa nữa đâu. Nào, cười lênnnnn."
Nó cười rất gượng gạo, cô cũng hiểu được tối qua đã xảy ra chuyện gì. Hàn Mộc Dương đến, trên tay cầm hai tờ vé xem phim, vừa thấy nó thì không khỏi thắc mắc:
"Cậu sao đây? Sao mắt lại sưng húp lên thế này?"
"Tại thức đêm xem phim í mà...hì hì."
"Tối qua cậu không nhận lời đi với tôi, vậy tối nay bù nhé!?"
Anh phất phất hai tờ vé trước mặt nó, Trình Nhất Lâm không quản nổi mắt mà liếc qua. Nhưng Hàn Mộc Dương thấy lạ, cậu không giở cái giọng đe doạ như mọi lần nữa mà tránh mặt quay đi. Anh càng được dịp, tỏ ra thân mật với nó rồi kéo con bé xuống căn tin với mình. Thất Thất liếc nhìn sắc mặt cậu, cố gắng nuốt cơn ghen vào trong thật đúng là khổ mà.
"Cậu biết chuyện giữa hai bọn tôi rồi đúng không?"
"Ơ thì...tôi là bạn của hai người mà..." Giọng Thất Thất có chút rén, cứ sợ cậu sẽ nổi giận cơ.
"Không sao, sớm muộn gì cậu cũng sẽ biết thôi...chỉ là mong cậu đừng nói ra bên ngoài..."
Cô cáu gắt chống nạnh:
"Sao cả hai người giống nhau thế?!! Sao không ai tin tưởng tôi là sao????"
"Được rồi, tôi xin lỗi, tôi tin cậu."
Thất Thất nguôi giận nhanh chóng, cô muốn tâm sự và tư vấn nhiều hơn cho con người lạnh nhạt này.
"Cũng khá là khó...Hạ Nhi theo tôi thấy là còn thẳng lắm..."
"Không sao cả, tôi từ sau sẽ cố gắng không lại gần cậu ấy nữa..."
Nghe cậu nói vậy, Thất Thất quả thực thấy đau lòng cho đôi trẻ mà.
Cả hai im lặng, Thất Thất mải suy nghĩ giúp hai người, cậu thì rầu rĩ nghĩ đến nó.
Tan học, Hạ Nhi vui vẻ tươi rói theo Hàn Mộc Dương ra ngoài cổng bắt taxi đi đến rạp phim trước sự để í của Thất Thất, cô thấy Hàn Mộc Dương rất lạ, tại sao càng lúc lại càng tỏ ra thân mật với Hạ Nhi mà còn phải là trước mặt Nhất Lâm chứ? Nhất Lâm cũng đã ra về trước cả mấy đứa rồi, vừa gặp Lập Hạ ngoài hành lang liền kéo cô đi luôn. Lập Hạ bị bất ngờ bởi thấy cậu chủ động cầm tay mình như thế, cậu gọi tài xế Văn đến trước cổng trường đón mình, cô bẽn lẽn hỏi:
"Nhất Lâm...em muốn đi đâu chơi à?"
"Chị rảnh chứ?"
"Rất rảnh, bất cứ khi nào Nhất Lâm cần.."
Cậu cầm tay Lập Hạ kéo đến chỗ tài xế Văn đang đứng, cô ngạc nhiên nhìn bàn tay cậu đang nắm chặt lấy mình, tự dưng thấy xúc động vì cậu chủ động như thế. Nhưng ánh mắt cậu rất lạ, cậu cứ đăm chiêu như đang suy nghĩ gì đó, ánh nhìn xa xăm buồn buồn khiến người nhìn thấy hơi não lòng và bị cuốn theo. Cô ngó nhìn cậu rồi hỏi:
Cậu mệt mỏi lắc nhẹ đầu:
"Không sao, em hơi mệt chút thôi."
"Vậy Nhất Lâm có cần về nằm nghỉ không? Mai chúng ta đi cũng được, Nhất Lâm mệt vậy đi chơi đâu có được..."
"Hạ Nhi, tôi làm sao thế này? Đầu tôi đau quá, em đừng chạy loăng quăng trong tâm trí tôi nữa có được không?"
"Không sao mà, hôm nay em muốn đi chơi cho khuây khoả, học hành mệt óc quá."
Cô thở phào nhẹ nhõm, tay nắm chặt lấy tay Nhất Lâm:
"Được rồi, nếu mệt thì phải nói với chị ngay nhé."
Cậu nhẹ lòng khẽ gật một cái, tự dưng nhận ra sự dịu dàng của cô cứ ấm áp như thể mẹ mình vậy, cậu thả thính, tựa đầu vào vai Lập Hạ khiến tim cô loạn nhịp. Tài xế Văn thấy hai đứa trẻ vẫn tình thương mến thương như chị em ruột y hệt hồi nhỏ thì cũng tủm tỉm cười.
............
Hạ Nhi cùng anh vào rạp chiếu, đang đi liền có một người nào đó đi qua va vào con bé khiến nó suýt té ngửa, anh ngay lập tức ôm lấy nó rồi lo lắng hỏi:
"Có sao không?"
"Aishhhh người gì đâu vô duyên hết sức, đã va vào còn không biét đường xin lỗi người ta một câu." Nó làu bàu nhìn về cặp đôi nọ vừa huých phải vào người mình.
Anh tự dưng í thức được rằng mình đang ôm nó, bèn lặng lẽ khựng lại cảm nhận cảm giác dễ chịu này, Hạ Nhi nhận ra anh ôm mình thì liền gạt nhẹ ra, tay đẩy nhẹ vào lưng anh ra hiệu đi vào trong rạp.
Sau khi Hàn Mộc Dương mua vé thì cũng là lúc Nhất Lâm đến mua, cậu lén lút nhìn theo bóng dáng anh đi khuất rồi chạy nhanh đến chỗ quầy vé, thao tác có vẻ vội vàng:
"Cho hai vé hàng G ghế cạnh người vừa rồi."
Cậu cầm chiếc vé trên tay mà cười đểu một cách khó hiểu, Lập Hạ không bận tâm, hạnh phúc khoác tay cậu rồi cảm nhận như đang là một cặp đôi thật sự, cô hơi ngửa mặt lên cười tươi với Nhất Lâm mới thấy ánh mắt cậu khác thường. Cậu nhìn chăm chú vào nơi nào đó mà cô nhìn theo lại không thấy có gì, cô thấy lạ bèn vỗ vỗ vai:
"Sao thế?"
"Không có gì, mình vào thôi."
Lập Hạ vịn vào tay cậu, dụi đầu tựa vào làm cậu có chút khó chịu định rút tay ra, nhưng khi vừa thấy hai người nào đó thân mật cười nói với nhau trong rạp, cậu lại bỏ ý định đó mà ngược lại còn nắm tay cô thật chặt. Lập Hạ vui lắm, tự hỏi phải chăng cậu đã thay đổi?
Cậu vào chỗ ngồi, ai đó không hề hay biết.
Cậu cố gắng nói chuyện to nhỏ với Lập Hạ, ai đó cũng chẳng bận tâm.
Cậu làm những hành động tình cảm với cô, người ấy cũng chẳng để ý gì.
Tuy là Nhất Lâm ngồi ngay cạnh nó nhưng con bé không hề quay sang để ý xem ai đang ngồi cạnh mình, chỉ chăm chú xem rồi cười đùa với anh thôi. Lập Hạ thấy cậu cứ nhìn chằm chằm vào cô gái ngồi cạnh thì tò mò nhìn theo, rồi khi nó ngước mắt nhìn lên màn hình, Lập Hạ mới thấy mọi chuyện vỡ lẽ: Trình Nhất Lâm không hề có ý muốn đi chơi cùng cô gì cả, chỉ là vì muốn đi theo quan sát Hạ Nhi và cậu trai kia mà thôi. Nhưng khoan, chàng trai kia chẳng phải là cô đã gặp ở trường đó sao? Chàng trai thân mật cười nói với nó, có lẽ nào họ đã đến cái mức khiến Nhất Lâm của cô phải buồn phiền đến vậy?
Cô ôm lấy mặt cậu quay ra nhìn thẳng mắt mình, môi cô tiến gần đến, chỉ mong một lầm cậu sẽ chú ý đến mình hơn vậy mà hoá ra chỉ là mình tự ảo tưởng. Cô ghé sát lại, khi môi sắp kề môi thì cậu ngửa bàn tay chắn ngang môi cô và môi mình, ánh mắt đanh lại, cậu cười khẩy:
"Xem tiếp đi nào."
Chợt cậu thấy có gì đó va vào chân mình, vừa quay ra thì thấy Hạ Nhi cúi đầu xin lỗi:
"Em xin lỗi ạ."
Có vẻ như nó vẫn chưa nhận ra cậu, xem cái cách nó vẫn cười nói tự nhiên với Hàn Mộc Dương xem, dưới danh nghĩa là một người yêu nó đến như thế, thử hỏi cậu có đau lòng không chứ. Thấy điện thoại nó rơi từ túi ra, cậu trầm giọng nhắc:
"Rơi điện thoại kìa."
Nó luống cuống cúi xuống nhặt, nhanh mồm nói:
"Aa...dạ vâng, em cám ơn ạ."
"Đến giọng của tôi mà em cũng không nghe ra à?"
Thấy cậu chỉ để ý đến nó khiến Lập Hạ đau lắm, cậu cũng đau, nhưng đau vì nhìn người cậu yêu vui đùa với kẻ khác. Hạ Nhi lần này lại làm rơi tiền từ trong túi quần xuống đất, cậu cười bất lực cái con bé bất cẩn, may cho nó ngồi bên là cậu chứ nếu là kẻ khác thì chắc mất toi tiền luôn không chừng. Cậu cúi xuống nhặt rồi hơi gõ nhẹ vào tay nó:
"Rơi tiền này."
Nó lại không ngần ngại quay ra cảm ơn, đầu lại cúi xuống nên không nhìn thấy đó là cậu. Ngón tay con bé khẽ chạm vào tay cậu khiến tim cậu rung lên vì nhớ đến những ngày được cầm tay nó, con bé vui vẻ lại tiếp tục cảm ơn:
"Dạ em cám ơn nhiều ạ."
Hết phim, nó vừa đứng dậy thì bỗng nghe tiếng nói người vừa nãy phát ra từ phía sau. Thanh âm trầm ấy truyền đến tai nó, nghe thật dễ chịu:
"Em lại làm rơi này."
Nó sờ vào túi quần kiểm tra xem có rơi gì không thì thấy tiền vẫn còn, sờ vào túi áo thấy điện thoại vẫn còn đấy, vậy giờ lại rơi gì ta?
"Dạ..."
Nó chững lại khi thấy khuôn mặt người ngồi cạnh nó nãy giờ, giọng nói ấy quen vậy sao nó không nhận ra? Ánh mắt cậu trùng xuống lặng nhìn nó, Hạ Nhi quay phắt người rồi bám lấy tay Hàn Mộc Dương ra hiệu cho anh đi tiếp. Cậu còn nghe tiếng Hàn Mộc Dương hỏi nhỏ:
"Lục Niên sao? Cậu ta gọi cậu làm gì thế?"
Cậu nghe thấy cả giọng nói nó phũ phàng đến đau đớn:
"Aishh kệ cậu ta đi, quan tâm làm gì!."
Cậu cắn răng vì ghen mà không làm được gì, vừa ra khỏi phòng chiếu, cậu nắm chặt lấy tay Lập Hạ bước lên đứng trước mặt hai người, thấy nó liền tỏ thái độ khác hẳn khi nãy:
"Ơ Hàn Mộc Dương, cậu cũng xem phim này à?? Ơ, Hạ Nhi sao? Hoá ra vừa nãy là cậu à? Tối quá tôi nhìn không rõ."
Nó thấy cái nắm tay của hai người cộng theo việc cậu trở mặt nữa, thật sự nó chỉ muốn tránh đi thật nhanh. Lập Hạ cũng không hiểu nổi cậu muốn gì, thôi thì cùng hùa theo vậy.
Cô ôm ngang người Nhất Lâm, ánh mắt trìu mến liếc cậu rồi nhìn hai người:
"Ra là ngồi gần nãy giờ mà cũng không để ý nữa...hì hì sorry Hạ Nhi nha, tại bọn chị mải nói chuyện nên không biết em ngồi ngay cạnh."
Nó cười gượng, dần dần cố gắng cho tươi hết sức:
"Dạ vâng không sao, bọn em xin phép về trước ạ."
Lập Hạ muốn chơi nó luôn một vố đau, cô khẽ chìa chân ra, vô tình con bé không vấp vào ngã mà lại giẫm hẳn lên chân khiến cô đau nhói. Lập Hạ khẽ nhăn nhó kêu lên, cậu tỏ ra lo lắng hỏi gấp:
"Chị sao thế? Chân chị làm sao??!!"
"Aaa...Hạ Nhi hơi bất cẩn đó nha...em đi thì phải nhìn trước nhìn sau chứ..."
Hạ Nhi đang định thần lại để xin lỗi thì đã thấy cậu nổi giận quát ầm lên, chuyện này vượt ngoài mong đợi của Lập Hạ, cô khẽ che miệng cười nham hiểm thích thú.
"Còn đứng trơ mặt ra đấy à???!!!!Còn không mau xin lỗi đi!!"
Con bé bối rối định cúi người xin lỗi thì anh kéo nó lại gần, vòng tay nhẹ nhàng đặt lên vai nó, hành động như kiểu bảo vệ Hạ Nhi. Anh quát:
"Đừng có vô lý như thế!! Nếu cô không giơ chân ra ngáng đường thì Hạ Nhi cũng đâu bị giẫm phải chứ! Còn cậu, không hiểu chuyện thì đừng có bắt tội người khác như thế, lúc nào cũng chỉ vội nóng giận thì không giải quyết được gì đâu!!!"
"Hạ Nhi, em sướng thật đấy, giờ ngoài tôi ra lại có thêm một người yêu em và sẵn lòng ở bên bảo vệ em khỏi bị bắt nạt rồi này."
"Dù gì cũng đã là giẫm vào chân người ta rồi, biết điều thì mau xin lỗi đi chứ!!!"
Nó cuối cùng cũng phải cúi gập mình trước mặt cậu, đột nhiên trở nên yếu đuối đáng thương lạ thường:
"Tôi xin lỗi...em xin lỗi chị Lập Hạ..."
Hàn Mộc Dương kéo vội nó đi rồi trách nó:
"Ngốc, cứ phải nghe lời cậu ta làm gì không biết! Cậu sợ gì chứ, có tôi ở ngay cạnh cậu đây mà."
"Nhưng dù sao tôi cũng giẫm vào chân chị ấy rồi...nên xin lỗi đi chứ..."
Trình Nhất Lâm trong lòng nghẹn lại, người con gái cậu yêu lại để cho kẻ khác bảo vệ và che chở như vậy, cậu không cam lòng. Lập Hạ đứng cạnh thì cứ dặt dẹo tỏ ra chân mình đau lắm, tay cứ vịn vào tay áo Nhất Lâm:
"Mình đi thôi nào..."
"Chị còn đau à??"
Lập Hạ khẽ gật nhẹ, cậu lấy trong túi quần ra miếng băng urgo mà hay mang theo phòng trừ mỗi lúc con bé bị thương tích, cậu ra hiệu cho cô ngồi xuống rồi đưa chân ra cho mình. Trình Nhất Lâm nâng nhẹ khiến Lập Hạ tim đập dồn dập, cảm xúc không quản lại được mà cúi xuống hôn lên trán cậu một cái, cậu hơi cau mày:
"Đừng có làm như vậy, em chỉ là giúp chị dán băng urgo vào chỗ đau thôi mà."
"Nhưng mà vì chị yêu Nhất Lâm nên chị mới không kiềm chế nổi mình khi em làm như thế, chị đoán cảm xúc của em khi ở cạnh nó cũng vậy đúng không?"
Cậu xong, từ từ đứng dậy rồi đỡ Lập Hạ dậy, đánh trống lảng để khỏi phải trả lời câu hỏi vừa rồi:
"Chị đói không? Bọn mình đi ăn nhé!?"
Cô hiểu cậu muốn tránh trả lời câu hỏi của mình nên cũng bấm bụng cho qua, ân ái khoác tay, cô ghé sát tai Nhất Lâm thần thì:
"Đến chỗ trọ của em được không? Chị muốn ăn đồ ăn của Nhất Lâm nấu..."
Cậu định từ chối nhưng sau khi nghĩ đến việc nó cũng sẽ về nhà và nếu để nó thấy cậu thân thiết với Lập Hạ thì sẽ tủi thân không chịu được. Khoé môi cậu giương lên, cậu đáp gọn:
"Được chứ, giờ còn sớm mà."
Hai người lại ra chỗ tài xế Văn đang đợi ngoài rạp, cậu bước vào, ngồi chìm đắm trong điệu nhạc buồn đang được phát, tự dưng thấy nó hợp tâm trạng nên cũng thấy buồn theo, buồn đến mức có thể tưởng tượng được nó ngồi bên phụng phịu hờn dỗi cậu. Cậu tựa đầu vào cửa sổ, nhìn mấy đôi tình nhân tay trong tay rồi cõng nhau trên đường, đột nhiên nhớ đến cái lần cõng nó, khi ấy cậu vẫn chưa thừa nhận tình cảm của mình, chỉ biết là lúc đó lo cho nó lắm thôi. Trình Nhất Lâm vô thức bật điện thoại lên xem giờ, vô tình thấy mặt nó ở hình nền của cậu mới nhớ ra từ lúc biết mình yêu nó nên đã chụp trộm rồi đặt làm hình nền. Lập Hạ liếc thấy Nhất Lâm cười tủm tỉm khi nhìn vào màn hình thì xác định cậu chính là yêu quá say đắm nó rồi, nếu lâu dài có khi sẽ luỵ tình mất thôi, cô đau lòng che màn hình điện thoại lại, nhướn người về phía cậu phân tán sự tập trung đang dồn vào cái điện thoại. Cô mỉm cười khi hai ánh mắt giao nhau:
"Tay Nhất Lâm ấm thật đấy, chả bù tay chị lạnh cóng nè."
Cậu nhớ bàn tay nhỏ nhắn mũm mĩm lạnh toát của Hạ Nhi, cậu muốn nắm nó ngay lúc này, chỉ muốn xoa xoa đôi bàn tay ấy để sưởi ấm cho nó trong cái tiết trời lạnh như thế này thôi. Cậu mê man khi nghĩ đến, tay vô tình xoa xoa tay cô khiến cô ngại ngùng cười tủm tỉm. Lão tài xế đột nhiêm hỏi khiến cậu giật mình buông tay ra:
"Tiểu thư, cuối tuần lão gia muốn tiểu thư về để ăn bữa cơm gia đình đó, tôi quên mất chưa nói cho tiểu thư...vậy tiểu thư có về được không để tôi tới đón?"
Cậu nghĩ ngợi, người mà cậu muốn đưa đến nhất trong bữa cơm gia đình ấy là Hạ Nhi, cậu có nên rủ nó đi không?
"Được không cô chủ?"
"Để tôi xem có bận gì không đã, có gì sẽ báo lại sau."
"Dạ..."
Lập Hạ ngạc nhiên, tại sao cậu lại không đồng ý luôn chứ? Đây là bữa ăn của cả gia đình tụ họp mà.
"Sao Nhất Lâm lại lưỡng lự vậy? Chị thấy dịp này nên đi mà."
"Em có lý do riêng, để xem có rảnh không đã."
"Cuối tuần thì có phải đi học đâu..."
"Em bận cái khác, đừng hỏi nhiều nữa!"
Không khí căng thẳng ùa về, trên xe chỉ còn giai điệu buồn của bản nhạc vẫn còn cất lên nhấn chìm cảm xúc của cậu, nghe nhạc này liền nghĩ đến nó, nhìn ra ngoài của sổ cũng nghĩ đến nó...bảo sao mà muốn dứt cái tình cảm này ra cũng thật là chẳng dễ dàng gì...