Cậu Bẻ Cong Tôi Rồi (Phần 1)

Chương 73: "Từ mai hãy tránh xa chị ta ra!"



Vậy là...mọi thứ đã vỡ lẽ rồi sao? Hạ Dực đã biết thực hư chuyện cậu là con gái, thằng nhóc có vẻ chuẩn bị đẩy được cậu ra được khỏi thế giới của chị gái mình rồi đấy nhỉ? Nhất Lâm đầu óc rối như tơ vò, thực sự lúc này quá đau đầu để tìm cách đối phó...Hạ Dực biết rồi, vậy mẹ Hạ Nhi thì sao?

"Này nhóc, em đang nói lung tung gì vậy?..." Cậu cười trừ cố vớt vát lạt đôi chút, ai ngờ nhận lại là cái nhìn ghê tởm của Hạ Dực kia. Thằng nhóc kéo vai chị mình lại gần rồi quay người bỏ đi, Hạ Nhi cố gắng cứu vãn tình hình:

"Hạ Dực!!! Nghe chị nói đã..."

"Chị định giải thích cái quái gì đây??!!!! Chị không thể ở bên thứ người bệnh hoạn này được, chị không thể lệch lạc như chị ta!!!!"

Từng lời quát mắng của Hạ Dực như đâm thủng tim cậu. Phải, ai lại đi ủng hộ cho cái thứ tình cảm đấy chứ, hơn nữa còn là người thân trong gia đình. Cậu nghe thấy nó gắt với Hạ Nhi mà không chạy tới giải thích thêm được gì, chân cậu như chôn tại chỗ không thể di chuyển, cậu nhìn theo bóng dáng người con gái ấy rời đi cùng em trai, tay khẽ siết chặt.


Trình Nhất Lâm như đang trên đỉnh bỗng dưng thụt chân rơi xuống đáy sâu vực thẳm, vốn đã định để chuyện này cứ qua mắt mọi người mà trôi qua lâu hơn nữa vậy mà hai đứa đã sớm bị tách ra như vậy rồi. Mưa lất phất, nhịp mưa buồn y như lòng người vậy, bỗng dưng thấy mưa không rơi vào mặt mình nữa, ngước lên thì thấy có tán ô che trên đầu. Cậu từ từ quay sang nhìn cạnh, Cao Lập Hạ tay cầm ô che, ánh mắt như thấu hiểu lòng cậu lắm, cô cũng buồn theo, tay vỗ nhẹ vào vai cậu như để an ủi:

"Không sao đâu Nhất Lâm, dù mọi chuyện có xảy ra khiến em đau lòng như thế nào thì chị vẫn ở ngay đây mà..."

Trình Nhất Lâm nào quản nổi cảm xúc, vì cậu là con gái nên cũng có phút phải yếu lòng. Ngày hôm nay hai lần cậu phải rơi nước mắt vì nó, hai lần trái tim như bị bóp nghẹt chỉ vì nghĩ đến cảnh tượng một mai không còn bên nhau, sợ rằng một ngày nào đó không thể thoải mái nắm tay như thế này nữa. Cao Lập Hạ đau vì thấy cậu khổ vì tình quá nhiều, cô buồn vì cậu phải rơi nước mắt cho một tình yêu ngay từ đầu dấn thân vào đã biết không có tương lai tốt đẹp. Trong đầu cậu ngập tràn hình ảnh về cái nắm tay rồi ôm ấp của hai đứa, trái tim như rỉ máu không ngừng khi nhớ đến cái hình ảnh bóng dáng ấy quay phắt đi mà không ngoái lại nhìn mình. Cao Lập Hạ nhìn cậu rơi nước mắt mà khổ tâm lắm, cô ngậm ngùi nuốt nước mắt mình lại rồi ôm chầm lấy Nhất Lâm. Chiếc ô rơi xuống, chân cô có chiều hướng hơi nhướn lên, cô nhằm vào đôi môi cậu, ánh mắt dần nhắm lại để cảm nhận bờ môi kia. Trình Nhất Lâm vô tình dùng tay gạt nhẹ đầu ra xa mình, cười gượng:


"Em muốn đi uống chút gì đó, Lập Hạ đi với em chứ?"

Lập Hạ có nghe nhầm không? Cậu đang gọi cô bằng tên chứ không gọi là "chị" sao?

"Không được đâu Nhất Lâm, em không được say xỉn ở chỗ đó vì đưa em về sẽ rất mệt. Giờ em đến nhà chị nhé, chúng ta có thể say đến đâu tuỳ thích."

Trình Nhất Lâm vui vẻ gật đầu nhận lời, những lúc buồn như này thì chỉ có cách mượn rượu để làm vơi nỗi sầu đi vậy.

Cô nắm nhẹ tay cậu đi vào trong xe. Tay cô ấm nóng khác hẳn bàn tay lạnh của Hạ Nhi, cậu muốn sưởi ấm cho tay nó ngay bây giờ, muốn ôm nó cho con bé đỡ run vì lạnh...nhưng từ giờ, có lẽ sẽ không còn được vậy nữa đâu nhỉ?

.......

Hạ Nhi với Hạ Dực ngồi xe bus, nó lo sợ nhìn em trai mình rồi lại nhớ đến nét mặt sợ hãi của Nhất Lâm, nó khều khều cậu hỏi:

"Hạ Dực...mẹ có biết chuyện này không?"


Hạ Dực giận chị nó lắm, sao lại có thể đi lừa mình với mẹ một vố to như vậy được chứ? Cậu vì không muốn làm phiền mọi người trên xe bus nên gắt nhẹ đủ để nó nghe:

"Mau giải thích cho em ngay!! Tại sao chị lại yêu người đó chứ??! Tuy vẻ ngoài chị ta giống y con trai thật đấy nhưng thật ra vẫn chỉ là con gái thôi. Chị đang sai lệch đấy à???!!"

"Không...chị với cậu ta không có yêu nhau...Hạ Dực!! Nói chị biết mau! Mẹ biết chuyện này chưa?!!" Nó sợ hãi đến mức run lên, tay cầm tay cậu lay lay khiến cậu càng giận, cậu quát:

"Hiện tại thì chưa nhưng chị tốt nhất nên tránh xa chị ta đi, bằng không em sẽ đem chuyện này đi nói với mẹ."

"Nhưng cậu ta là bạn thân duy nhất của chị...."

"Chị đang bênh đấy à??!!! Chị bị bệnh giống chị ta rồi, chị không thể lệch lạc sai trái như thế!!!!" Cậu to tiếng khiến người chị yếu đuối co rúm lại, thật tình nhìn thấy chị gái mình chỉ vì muốn có bạn mà không màng dấn thân phải thứ tình cảm sai trái ấy, cậu lại thấy đau lòng. Hạ Nhi xưa giờ không có bạn, nay mãi mới tìm được bạn tốt nên nào có dễ dàng buông ngay được. Cậu nhẹ giọng, ánh mắt nghiêm túc:
"Từ nay hãy tránh xa chị ta ra, bảo với mẹ là chuyển chỗ trọ nữa, không nhanh là có ngày chị sẽ đi sai đường đấy. Chị là con gái, là gái thì cần phải lấy chồng rồi sinh con, chị không thể đến với chị ta được. Còn giờ mau giải thích cho em, tại sao chị với chị ta lại đóng giả yêu nhau trước mặt mẹ?"

"Chỉ vì muốn mẹ vui thôi, bọn chị không định kéo dài chuyện này mãi đâu mà..."

"Chỉ vì muốn mẹ vui thôi sao? Haha Tiểu Nhi ơi...chị không thấy là chị gái đó đang có tình cảm với chị đấy à? Hai người chỉ cần giả vờ trước mặt mẹ thôi mà, sao kể cả khi đến trường cũng dính lấy nhau ân ái thế?"

Hạ Nhi không hiểu ý cậu, Nhất Lâm có tình cảm với mình là sao chứ?

"Điên, không có chuyện đó đâu, bọn chị chẳng ai có cái tình cảm lệch lạc đấy với nhau cả. Cậu ta và chị mày đều là gái thẳng đó!" Con bé chẹp miệng rồi đưa tay nhéo tai em trai mình, Hạ Dực gạt tay nó ra rồi hạ giọng xuống:
"Mau chuyển khỏi chỗ đó trước khi chị trở thành thứ bệnh hoạn giống như thế. Nghe em đi, nhân lúc mọi chuyện vừa mới bắt đầu, chị nên chuyển đi ngay lập tức."

Hạ Nhi lắc đầu nguầy nguậy, nó cầm tay thằng em, thái độ như van nài:

"Không được!!! Đấy là bạn thân duy nhất của chị, cậu ấy thật sự rất tốt, cái thứ tình cảm mà em nói hoàn toàn không thể xảy ra đâu...."

"Vậy em sẽ nói với mẹ?"

Hạ Nhi bị dồn đến đường cùng, vậy là sẽ chỉ còn được gặp Nhất Lâm ở trên trường thôi sao? Làm bạn với cậu giúp cuộc sống của nó vui hơn gấp bội, làm sao nó nỡ rời cậu mà đi chứ. Nghĩ đến viễn cảnh chuyển đi chỗ khác ở mà không còn được ngủ cùng cậu, quả thật, có gì đó...rất buồn...

"Thôi được, nhưng chị có thể ở đến hết tuần này không?"

"Chị còn lưu luyến gì nữa hả??!"
Hạ Dực quát khiến nó giật mình rúm ró, cậu tiếp lời:

"Ngày mai em sẽ đến giúp chị chuyển đồ, nội trong tối nay sẽ liên lạc với chỗ ở mới, ngày mai về đó thu dọn đồ đạc hãy tạo khoảng cách với chị ta hết mức có thể."

Hạ Nhi liếc nhìn ánh mắt nghiêm ngặt của đứa em trai, khẽ gật nhẹ đầu, thôi thì từ nay chỉ còn gặp cậu ở trên lớp thôi vậy. Hạ Dực chợt nhớ ra gì đó, cậu tiếp:

"À, còn nữa! Đến trường chị cũng phải tách tách chị ta ra nữa, đừng có nắm tay ôm ấp nhau như vừa rồi. Thật ghê tởm!"

"Bạn bè bình thường nắm tay nhau có sao đâu chứ!!!" Nó thấy hơi bực, xưa nay vốn tính cách nó là hay thích chủ động ôm ấp người khác, nó nắm tay rồi ôm không ít người, vậy mà chỉ có mỗi Nhất Lâm là Hạ Dực lại không chó phép. Hay có phải do chỉ vì không thích Nhất Lâm nên thằng nhóc mới cố gắng tách hai người ra như vậy không?
"Chị coi chị ta là bạn bè bình thường nhưng chị ta đối với chị không đơn giản vậy đâu." Hạ Dực lắc đầu bất lực, Hạ Nhi ngồi buồn nhìn ra ngoài cửa sổ, tuy không hiểu ý cậu nhóc là gì nhưng thiết nghĩ mình vẫn không nên hỏi thêm thì hơn. Hạ Dực nhân lúc nó quay đi thì lôi điện thoại ra nhắn tin cho ai đó, lén lén lút lút:

"Tôi đã thuyết phục Tiểu Nhi rồi, sáng mai tôi sẽ giúp chị tôi dọn đồ đi, cảm ơn chị vì đã báo với tôi chuyện này. Còn nữa, chị thích chị ta thì đêm nay cố vun đắp tình cảm vào, đừng để chị ta tăm tia đến Tiểu Nhi nhà tôi nữa, thế nhé!"

Đầu dây bên kia nhắn lại nhanh chóng, giọng điệu nghe có vẻ vui mừng:

"Cảm ơn nhóc! Thật may mắn khi gặp được nhóc mà, nhóc có bạn gái chưa để chị giới thiệu cho mấy nàng nè!!"
Hạ Dực cười khẩy:

"Cảm ơn, tôi chăm bà chị ngốc kia đã đủ rồi giờ còn rước thêm một bà nữa về để mà chết tôi à? Thôi, vui vẻ đi nhé, chúc sớm hạnh phúc!"

Cao Lập Hạ cười tủm, vội vàng nhét điện thoại vào túi xách rồi lại quay sang ôm ấp cậu. Trình Nhất Lâm vì do đang buồn bã nên cũng chẳng bận tân, mặc cho cô muốn làm gì thì làm.

Hai người về đến nhà Lập Hạ, cô kêu cậu ngồi đợi trên giường để mình vào tắm, thực ra là để thay đồ ngủ quyến rũ cậu dễ hơn. Cô gọi cho một người giúp việc đang ở nhà bố mẹ mình đi mua hộ một bộ đồ cho Nhất Lâm, người giúp việc không khỏi tò mò:

"Cô chủ, cô mua cho bạn trai sao?"

Lập Hạ khoái chí cố nhịn cười, xong giọng điệu vẫn tỏ ra cao lãnh lạnh lùng:

"Đừng hỏi nhiều, mau đi mua rồi mang qua đây."

Cô lấy một chai rượu loại mạnh mà mình đã chuẩn bị từ trước cùng vài cây nến cùng tinh dầu thơm nhẹ đem lên phòng, toàn bộ đã đều nằm trong kế hoạch câu dẫn của Lập Hạ.
.........

Cô cùng bộ đồ mà người giúp việc vừa mang tới lên phòng đưa cho Nhất Lâm, giọng nói dịu dàng:

"Quần áo dính nước mưa lâu coi chừng ngấm vào người rồi bị cảm, Nhất Lâm mau đi tắm thay đồ đi."

Cậu khẽ cười, tay đưa lên nhận lấy bộ quần áo. Ai ngờ Lập Hạ tay giữ bộ đồ chặt, cốt để chơi đùa kiểu để cậu phải cố gắng giật lại. Cô cười gian rồi nháy mắt với Nhất Lâm, cậu hiện tại không có nhã hứng chơi đùa nên chỉ cười trừ:

"Thôi nào, đưa cho em đi."

Lập Hạ ra vẻ nũng nịu lắc đầu, tại sao chưa say mà Trình Nhất Lâm đã nhìn nhầm ra thành Hạ Nhi đang đứng trước mặt mình thế này. Cậu vô thức đưa tay ra định chạm vào khuôn mặt ấy khiến Lập Hạ ngạc nhiên nghĩ rằng chiêu thức này thực sự có tác dụng. Cô cười bẽn lẽn rồi đứng dặt dẹo tỏ ra mình đáng yêu lắm nhưng sau đó Nhất Lâm thức tỉnh, cậu rụt tay lại rồi cầm bộ quần áo đi vào phòng tắm, trước khi đi còn kịp nói:
"Cám ơn chị nhiều nhé."

"Thật là, sao lại phải khách sáo với mình như vậy?..." Lập Hạ cắn môi nhìn về bóng dáng cậu, ngay lập tức đem vài cây nến đặt ở mấy chỗ thích hợp đã được cô nghiên cứu từ trước, rồi lọ tin dầu thơm đặt trên bàn cho mùi thơm nhẹ lan tỏa thêm phần kíƈɦ ŧɦíƈɦ. Cô ngồi đợi cậu tắm xong, trong lòng cười thầm gian xảo.

Cậu ra ngoài, mái tóc ướt quyến rũ hơn hẳn thường ngày, cậu vắt chiếc khăn tắm qua cổ, một tay cầm lấy để lau khô tóc, mái tóc loà xoà ướt đẫm làm Lập Hạ bị mê hoặc. Cậu thấy cô cứ thẫn thờ liền nhắc:

"Chị vào đi."

"Sao em lại đẹp thế này hả Nhất Lâm, tại sao lại còn tóc ướt nữa, em đang câu dẫn tôi đấy à?"

Lập Hạ khẽ cười, trước khi vào còn bật luôn mấy cúc áo rồi chậm rãi tuột xuống ngay trước mặt cậu. Nhất Lâm không quen nhìn người khác cởi đồ trước mặt mình nên cũng thấy hơi ngại bèn nhìn qua chỗ khác, Lập Hạ sáp lại, lợi dụng mái tóc cậu đang ướt mà kiếm cớ cầm lấy cái khăn tắm trên cổ cậu đưa lên lau lau. Người cô sát rạt, hai quả đồi to lớn cứ thế đập vào mắt Trình Nhất Lâm:
"Lau nhanh cho khô không thì ốm đấy, Nhất Lâm hời hợt quá..."

Cậu cầm tay cô ngăn lại, trong giây phút cô lại liên tưởng nó sẽ ra một chuyện hay ho gì đó, nào ngờ cậu gạt ra:

"Em tự làm được, chị mau vào tắm đi."

"Quả thật là lạnh lùng! Không sao, Lập Hạ này biết cách chinh phục em mà, cứ chờ đấy!"

Cô vào phòng tắm, Nhất Lâm ở ngoài ngả người nằm xuống giường, cảm xúc buồn chán vẫn không thể vơi đi. Hương thơm dịu nhẹ trong phòng khiến cậu bất giác nhớ đến nó, nhớ mùi cơ thể mà cậu luôn say mê, nhớ những lần dụi đầu vào cổ để cảm nhận trọn vẹn mùi hương ấy...sau mày, chắc không còn được vậy nữa đâu nhỉ?

Nhìn ra ngoài cửa sổ, tự khắc trong lòng dấy lên câu hỏi không biết giờ này Hạ Nhi đang làm gì, liệu có buồn như cậu lúc này không? Chợt suy nghĩ vụt tắt, cậu nhớ ra là Hạ Nhi làm gì có tình cảm với cậu, nghĩ đến cậu làm gì cho mệt đầu ra. Cậu nhìn màn hình điện thoại, người con gái ấy, giá như lúc này cậu được nằm cạnh ôm nó ngủ thì thích nhỉ?
Lập Hạ mở cửa bước ra với một bộ váy ngủ mặc mà như không mặc gì, chiếc váy hai dây hơi trễ xuống làm lồ lộ khe ngực cùng bầu ngực đẫy đà. Cô nhẹ nhành dập cầu dao trong phòng đi khiến cậu đang nằm suy nghĩ bỗng giật mình ngồi dậy, mắt đảo quanh:

"Ơ, mất điện à?"

Những ngọn nến được dịp bừng sáng, ánh nến lung linh huyền ảo khiến Lập Hạ bước ra càng thêm phần quyến rũ. Cô vờ run rẩy ra vẻ sợ bóng tối, chân bước từng bước chậm chạp dè dặt, khuôn mặt lộ ra vẻ sợ hãi, cô tiến đến bên cậu:

"Tự dưng mất điện làm chị sợ quá à..."

Cô vờ lấy chân nọ đá chân kia để mà ngã vào lòng cậu, hai ánh mắt chạm nhau, tay cô đặt lên ngực cậu, ra vẻ như mình bất cẩn:

"Ơ...chị...chị xin lỗi...tại sợ quá mà không để ý nên..."

....