Người ấy thắt lại rồi rời tay ra, con bé quay phắt ra sau nhìn rồi gọi người đó lại:
"Lâm! Sao cậu lại buộc áo cho tôi?"
Cậu lạnh lùng ném lại đúng một câu, thậm chí còn không thèm ngoảnh lại nhìn nó lấy một cái:
"Quần cậu kìa, con gái thì nên để ý đến mấy ngày này chứ."
Nó giật mình nhận ra là mình đến tháng, đang đứng đơ người ra thì đến lượt chạy, cậu có gì đó níu chân lại vội tiến đến gần nó rồi cầm vào cổ tay con bé, dắt nó đến trước mặt thầy:
"Thưa thầy, xin thầy cho phép bọn em buổi sau kiểm tra lại, cậu ấy đến tháng không thể chạy được đâu ạ."
Ông thầy nghĩ đây là lí do muôn thuở của tụi con gái, thêm nữa hai đứa này "một nam một nữ" rủ nhau xin nghỉ nên nghĩ chắc mẩm đi hẹn hò hoặc làm trò mờ ám gì đó nên ngoảnh mặt làm ngơ, hất hàm:
"Thầy có biết rằng con gái khổ nhất là ngày này không? Sẽ ra sao nếu thầy bắt cậu ấy chạy rồi có thể sẽ bị ngất xỉu do bụng quá đau chứ? Đến lúc ấy thì người bị kỉ luật là thầy đấy."
Ông thầy nghe xong liền xanh mặt, thôi thì hôm nay tâm trạng cũng tốt, ông liền nhanh chóng đồng ý cho hai đứa dìu nhau vào phòng y tế mà nghỉ, kiểm tra để buổi sau có mình hai đứa bù lúc cuối giờ. Cậu nhanh chóng kéo nó đến phòng y tế, con bé cứ đưa tay lên gỡ từng ngón tay cậu ra khỏi tay mình rồi gắt giọng lên:
Cậu buông tay nó ra, chân vẫn bước mà không thèm quay lại nhìn, Hạ Nhi chạy tới đứng cạnh cậu, liên tục ngó nhìn nét mặt của Nhất Lâm. Nó luôn miệng thắc mắc:
"Cậu nói gì đi! Giờ cậu lại giả điếc với tôi đấy à??! Nói gì đi chứ!!!"
Cậu nóng giận cầm áo nó lôi vào trong phòng y tế rồi đẩy nó nằm xuống giường, con bé định bật dậy bám lấy cậu hỏi cho ra nhẽ thì cô y tá bước vào phòng, nó liền ngoan ngoãn ngồi yên một chỗ. Cô nhìn nó rồi nhìn cậu, cô ân cần hỏi:
"Hai đứa làm sao thế?"
Trình Nhất Lâm chỉ tay về phía Hạ Nhi nhưng mắt không liếc về phía nó, cậu sợ thấy ánh mắt to tròn ấy, cậu lại mềm lòng mà ngồi lại cạnh bên. Cậu nói với cô y tá:
Lần đầu cô y tá thấy có một cậu "nam sinh" không hề ngại khi nói đến vấn đề này, nghĩ thầm chắc hẳn hai đứa này là người yêu đây. Cô cười hiền hậu rồi hỏi Nhất Lâm:
"Vậy em về lớp học tiếp chứ?"
"Em cũng mệt, em muốn nằm nghỉ."
Cậu nhanh chóng nằm xuống ngay giường bên cạnh, nó thấy cậu kêu mệt liền hỏi nhỏ:
"Cậu cũng đến tháng à?"
Cậu không đáp lời. Cô y tá liền ra ngoài cho hai đứa nằm nghỉ, nó thấy vậy lại càng hỏi cậu nhiều hơn:
"Này Lâm, cậu trả lời tôi đi chứ!!! Cậu cũng đến tháng à?"
"Lắm mồm, lo nằm nghỉ đi."
"Nhưng cậu cứ trả lời tôi một câu đi đã nào!!"
"Không."
"Vậy cậu mệt gì hả sinh viên đổ đốn muốn trốn thể dục nên viện cớ đưa bạn đến tháng vào phòng y tế?"
"Đừng cố bắt chuyện thân thiết với tôi nữa được không? Tôi đang cố gắng cai em mà."
"Đã bảo là mệt, đơn giản là mệt thôi. Hỏi lắm."
"Cậu thật sự không muốn nói chuyện với tôi à? Hôm nay cậu chỉ thân thiết với chị Lập Hạ thôi, muốn nói chuyện mà bị cậu bơ hoài à..." Nó phụng phịu chán nản, cậu khẽ giương cong môi lên phác một nét cười, cậu thở dài:
"Haiz...đã cố không để ý đến cậu nữa rồi vậy mà sao cậu cứ khiến tôi phải lo lắng thế? Con gái con đứa thì nên cẩn thận mấy thứ như này chứ, cậu nên ghi chú vào lịch tháng này cậu bị vào ngày nào rồi tầm đó của tháng sau coi chừng, trong balo phải phòng bị sẵn mấy cái "đó" chứ."
"Cậu cẩn thận thật đấy, đúng là con gái chính hiệu có khác!" Nó khen ngợi, trầm trồ.
"Còn gì là chính hiệu nữa đâu, em bẻ tôi từ gái chính hiệu sang gái cong rồi đây này."
"Từ nay chú ý vào, nhớ chưa?"
Nó nằm xuống, ngoan ngoãn gật gật. Sau một hồi im ắng, cậu nhớ ra chuyện cần hỏi nó:
"Chuyển đi rồi sao?"
"Ừm...đành gặp nhau trên trường thôi...tôi thật sự cũng không muốn xa cậu đâu, cậu là bạn tốt nhất của tôi mà..."
"Tôi cũng đâu nỡ xa em nhưng chúng ta không thể nào gần nhau thêm được nữa, tôi sợ sẽ biến em thành kẻ lệch lạc như mình."
Cậu cố gắng buông lời phũ phàng nhất để không còn cảm giác muốn níu nó lại, dứt khoát cho khỏi buồn lòng hai bên:
"Tôi dù gì cũng không muốn ở gần cậu thêm nữa, tôi cũng định bụng sẽ chuyển đi rồi."
Hạ Nhi quay người sang nhìn về phía cậu, ánh mắt buồn rưng rưng long lanh như sắp khóc:
"Sao cậu lại không muốn ở với tôi? Cậu ghét tôi đến vậy kia à? Cậu giận tôi vì điều gì thế?!! Vì tôi ăn uống vớ vẩn không nghe lời cậu? Hay tại tôi..."
"Cậu quá phiền, quá trẻ con khiến tôi không tài nào chịu đựng nổi! Tôi thật sự đã muốn chuyển đi từ lâu nhưng tại quá lười dọn đồ mà thôi, người như cậu ai mà muốn ở cùng chứ!!" Nó cắt ngang lời nó, quát lớn khiến con bé hơi
run lên, nó buồn đến không thốt nên lời, lặng lẽ ngậm ngùi chấp nhận sự thật ấy.
"Tôi đã phải cố gắng lắm mới có thể dứt khoát nói với em những điều này...vậy nên xin em đừng khóc không tôi lại mủi lòng mất."
Cậu lén nhìn sang thấy nó mím môi kìm nén cảm xúc của mình, ngăn nó tuôn trào. Trình Nhất Lâm vội quay đi, không dám nhìn thêm nữa:
"Đừng khóc, tôi đang cố gắng giải thoát cho cả hai ta đấy, em đừng làm tôi đau bằng nước mắt của em như thế..."
Nó đứng dậy rồi rời khỏi phòng y tế, nó vừa ra ngoài cửa, ngay lập tức cậu nghe thấy tiếng khóc thút thít như đứa trẻ con ấy vang lên, dội vào tim cậu. Nó tác động vào cảm xúc của Nhất Lâm khiến nước mắt cậu vô thức trào ra, tay cậu vừa lau nước mắt vừa gượng cười:
"Mày khóc cái gì hả? Mày khóc cái gì vậy chứ? Mày làm được rồi mà, mày giỏi lắm, mày đã dứt khoát được với Hạ Nhi rồi nhưng giờ...tim...sao lại đau đến thế này?"
Cậu cứ vừa khóc vừa cười như kẻ điên, tiếng khóc của Hạ Nhi nhanh chóng lặn mất tăm mất tích, cậu cũng đứng dậy rời phòng. Giờ cậu đang quen với Lập Hạ rồi, những suy nghĩ về nó phải phủi đi thôi.
........
Cậu về chỗ trọ với căn phòng chống trơn, quyết định bắt đầu từ ngày mai sẽ lại trở lại sống với bố mẹ như trước, vụ bữa ăn cuối cùng với gia đình thì cũng không thể rủ nó đến được rồi, hôm ấy cậu sẽ về nhà một mình vậy. Đêm đó, một mình cậu nằm trong phòng thật cảm thấy cô đơn và chống trải...
............
Hai tháng sau...
Khi mà mối quan hệ của cậu với Hạ Nhi mỗi lúc một nhạt dần thì đã có thể cảm nhận được rằng Hàn Mộc Dương bắt đầu trở nên gần gũi với nó. Không biết do nhà anh với chỗ trọ con bé gần nhau hay sao mà sáng nào cũng thấy cùng nhau đến trường, Trình Nhất Lâm mà thấy thì vẫn bơ đi, sau đó trong lòng lại nhức nhói khi nghĩ đến. Hàn Mộc Dương và Hạ Nhi bây giờ như đã thành một đôi thực thụ, suốt ngày quấn quít nhau cười đùa, trong giờ thì cậu để ý toàn thấy Hàn Mộc Dương lẳng lặng nắm lấy tay Hạ Nhi rồi con bé ngại ngùng rụt lại thôi. Quả là hiệu ứng giới tính, hai người khác giới quả nhiên sẽ cho ra cái phản ứng như vậy mà, trai chủ động nắm tay thì gái bẽn lẽn ngại ngùng, chứ ở cạnh cậu thì cứ nắm thoải mái chẳng lo nghĩ gì.
Chẳng biết từ khi nào, Nhất Lâm đã mặc kệ cho Lập Hạ coi mình là "bạn trai" cô ấy, đêm giáng sinh họ cũng ở cạnh nhau, cô còn thường xuyên lui tới nhà cậu như cơm bữa rồi ngủ cùng cậu nữa chứ. Đôi khi bố cậu lại hỏi về con bé đó, cậu chỉ cười trừ né tránh mà thôi, mẹ cậu cũng lấy làm lạ, cậu cũng chẳng bận tâm trả lời. Họ vốn thấy con gái mình có vẻ gì đó khác lạ khi ở cạnh Hạ Nhi, giờ ở bên người con gái này lại có gì đó hơi hời hợt, cái thái độ quan tâm chăm sóc không rõ ràng như với con bé đó. Lập Hạ thì rất biết lấy lòng phụ huynh Nhất Lâm, hễ nấu cái gì ngon ngon là lại tự tiện đem sang biếu hai người ăn thử, Nhất Lâm đôi lúc thấy phiền nhưng rồi cũng tặc lưỡi cho qua.
Cậu hôm nay ra ngoài một mình để thả lỏng tâm trạng bí bức suốt mấy ngày qua. Hôm nay đã là sang năm mới, trong lòng thầm hỏi:
"Tôi 19 rồi, em cũng vậy, em chắc hẳn vẫn còn trẻ con và ngốc nghếch như vậy nhỉ?"
Hôm nay, buổi tối ngoài đường cũng có khá nhiều đôi tình nhân cùng nhau đi dạo...
Dưới cái lạnh đầu năm này, Nhất Lâm chưa từng một lần quên đi đôi bàn tay bé nhỏ lạnh lẽo ấy, cậu nhớ những ngày nắm tay nó rồi xoa xoa cái mu bàn tay để làm ấm nó, xong có khi nhét vào túi áo mình sưởi ấm cho cả hai. Vừa nghĩ đến nó là lại tự động tát nhẹ vào mặt mình cho tỉnh, cậu bất lực:
"Em xem, tôi lại nhớ em rồi này."
Cậu ngồi nghỉ ở ghế đá công viên nhìn ra một cái hồ lớn, mắt nhìn xa xăm nơi mặt nước hồ, thả hồn mình theo cơn gió lạnh. Trình Nhất Lâm chưa từng một lần phủ nhận việc ngày đêm luôn nghĩ về đứa con gái ấy, dù Lập Hạ có làm bất cứ cái gì ở bên, cậu cũng không bận tâm quản đến. Cũng phải, cậu nhận ra rằng việc để Lập Hạ ở bên mình là đang khiến cho cô thêm ảo tưởng sẽ đến được với mình, cậu không hề yêu con gái, trong lòng cậu chỉ có mình Hạ Nhi. Chuyện này, có khi phải nhanh chóng nói ra cho cô biết thôi.
Cậu đứng dậy, đang định bước đi thì thấy một đôi nào đó đang đứng dưới ánh đèn điện công viên, cậu tò mò bởi thấy dáng hình bé nhỏ kia quen lắm, ngay lập tức núp vào gốc cây gần đấy để nhìn trộm.
Hàn Môcn Dương với Hạ Nhi không biết là đang nói chuyện gì mà lại ở dưới ánh đèn trông lãng mạn thế. Đang tò mò thì chợt cậu nghe giọng Hàn Mộc Dương:
"Chúng ta quen nhau cũng chưa phải lâu mà cũng chẳng phải quá ít, tình cảm của tôi dành cho cậu tôi cũng đã bày tỏ rồi...vậy bây giờ, liệu cậu đã có câu trả lời cho tôi chưa?"
Hạ Nhi ngơ ngác:
"Trả lời gì cơ?"
"Tôi đã nói tôi thích cậu đúng không? Vậy giờ hãy nói tôi nghe suy nghĩ bên trong cậu, cậu nghĩ về tôi như thế nào?"
"À...ờm...cậu tốt này, hiền này..."
"Í tôi không phải như thế!!! Tôi muốn nghe cảm nhận của cậu sau khi thấy lời tỏ tình của tôi kia."
Nó đảo mắt nhìn quanh cố nghĩ ngợi ra cái gì đó nhưng chưa kịp nói thì Hàn Mộc Dương đã ôm chầm lấy, một bàn tay đưa lên vuốt mái tóc con bé. Tay anh chợt đeo cái gì đó lên cổ Hạ Nhi, nó bất ngờ đưa tay lên cảm nhận thứ đó.
"Cái này là để thay cho lời nói anh muốn em là của anh...Hứa Hạ Nhi, anh thích em bao năm trời, đến ngày hôm nay mới tỏ tình thì liệu có phải chậm trễ quá không?"
Nó ngạc nhiên đến không thốt nên lời, mặt nó bắt đầu nóng lên, lần đầu được con trai tỏ tình quả thật khác xa với những gì nó đã tưởng tượng mà. Nó ấp úng đứng lùi ra một chút, ánh mắt lảng tránh:
"Cậu...cậu hơi vội vàng, tôi muốn...suy nghĩ..."
Dưới ánh sáng đèn, Hạ Nhi bỗng dưng trở nên xinh đẹp hơn bao giờ hết. Anh khẽ đưa bàn tay ôm lấy khuôn mặt con bé rồi ngửa lên, dần dần cúi xuống nhắm dần đến bờ môi ấy. Trình Nhất Lâm không biết đã ứa nước mắt từ bao giờ, cậu bịp miệng lại để giấu đi tiếng nấc.
Cậu chạy đi, một lần nữa lại chạy đi khi nước mắt nhoè hết trên mặt, sao cậu lại phải đau đến thế này khi mà thừa biết Hàn Mộc Dương sẽ có ngày tỏ tình với nó chứ? Cậu dẫu đã tự nhủ sẽ quên nó đi rồi lẳng lặng chúc con bé hạnh phúc bên bạn trai nó mà nào ngờ giờ lại ra nông nỗi này. Trình Nhất Lâm dừng lại ở một góc xa hai người, ngồi cúi gầm mặt xuống ôm mặt mà khóc nức nở, khi mối tình 7 năm ấy chấm dứt, cậu thậm chí còn chẳng đau đến như này đâu. Cậu yêu nó nhiều quá rồi, yêu đến mức cứ mặc kệ để cho tim mình đau nhói, mặc kệ cho nước mắt mặn chát lăn xuống khoé miệng. Cậu nảy ra ý định xin mẹ cho đi du học bởi không biết mình sẽ như nào khi trông thấy nó ở trường cùng người ấy nữa, phải, giờ chỉ còn cách rời khỏi nó càng xa càng tốt.
Hạ Nhi đẩy anh ra khi môi anh gần chạm, con bé nói lí nhí:
"Cậu đừng nôn nóng, tôi muốn suy nghĩ thêm."
Nó ngại ngùng tránh ánh mắt anh, tự nghĩ nên để thêm một thời gian nữa, khi ấy có lẽ đã rung động vì anh thì mới có thể đồng ý được.
..........
Trình Nhất Lâm rời khỏi trường nhanh chóng, nghe tin cậu không còn học nữa, con bé cũng thấy buồn buồn, tự nghĩ có lẽ lí do là ở mình, cậu vì không muốn ở gần mình nên cuối cùng cũng không chịu nổi mà rời đi.
Trình Nhất Lâm khi đã đặt chân tới Mỹ mới nghe được một lời từ Thất Thất, đó là một câu hỏi:
"Cậu thực sự là vì không muốn ở cạnh nó nên mới chuyển đi sao?"
Cậu mệt mỏi quăng cái điện thoại ra ghế sofa rồi ngả mình nằm xuống giường, có lẽ những ngày tháng này sẽ nhanh chóng giúp cậu quên được nó.
...