Cậu Chủ Của Tôi

Chương 8: Chương 8




Nó chạy vào lớp với đôi mắt đỏ hoe, khuôn mặt nhấm nhem nước mắt, nó trở thành tiêu điểm của cả lớp, thế là suốt buổi học nó học trong sự im lặg và rối bời, nó ko thể nào chú tâm vào bài học được. Nó cứ nghĩ tới anh Phong và con nhỏ đánh nó, nó đã làm gì sai nhỉ?............ko bik mọi chiện sao rùi nhỉ?................
RENG....RENG....RENG...... tiếng chuôg kết thúc buổi học vang lên, sau khi chào giáo viên nó liền đi nhanh ra khỏi lớp, bước chân của nó như đang tránh né ai đó, nó đi khỏi trườg, rồi hòa vào dòng người đôg đúc, nó ko mún để hắn chở nó về, nó mún tránh né khỏi sự rắc rối. Nó bước chậm rãi trên đườg giữa buổi trưa nắg mà nó đâu hề bik ở trường đang có ng cuống cuồng tìm nó đâu, là hắn đó, hắn lo cho nó lúm, chính hắn cũk ko bik tại sao hắn lại wan tâm nó như zậy nữa. Hắn lo lắng, chạy khắp nơi tìm nó, rùi hắn chạy về nhà thì thấy nó đang đứng trước cổng nhà:
- Sao em về mà ko đợi anh?_ hắn lo lắng
- Thì tui thik đi bộ ko dc àk?_ nó đanh đá
- Vậy về lâu chưa mà sao ko vào nhà?
- Về lâu rùi nhưg tui...... ngại
- Ngại cái gì? lúm chiện wá, zô nhà đi

Suốt ngày hum đó đầu óc nó cứ suy nghĩ lung tung, nó tò mò mún hỏi hắn sau khi nó bỏ đi có chiện gì xảy ra ko nhưng nó sợ hắn sẽ hỏi nguyên nhân nó bị đánh nên nó làm đành thôi ko hỏi, nó dạy hắn học mà đầu óc cứ đi du lịch:
- Bài này lùm sao hả?_ hắn chỉ tay vào bài tập toán
-......... nó im lặg
- EM! _ hắn hét
- Gì?_ nó giật mình
- Em làm sao vậy? hum nay em lạ lúm
- Tui có sao đâu! mà kiu tui có gì ko?

- Àk! chỉ anh bài này đi
Nó khẽ tự đánh nhẹ vào đầu mình ọi suy nghĩ biến mất, nó típ tục chỉ hắn làm bài nhưg bây h thì đến lượt hắn, hắn ko thể nào tập trung dc khi nó cuối xuống ngang tầm mắt hắn, mái tóc thoang thoảng mùi thơm, khuôn mặt đáng yêu, đôi mắt long lanh, giọng nói ấm áp của nó làm mặt hắn đỏ bừng, bổng nhiên hắn mún chiếm đoạt nó, mún nó là của riêng hắn.( tham lam thế nhỉ?). Nó thì vẫn ko để ý đến hắn, cứ thao thao bất tuyệt mấy công thức toán:
- Hỉu chưa?
- Gì?_ hắn giật mình khi thấy nó nhìn hắn với khoảng cách ngắn
- Tui hỏi là mấy ng hỉu chưa?
Hắn bối rối, hắn có nghe gì đâu mà hỉu, hắn bik nếu nó còn ở trog phòng hắn nữa thì sẽ có chiện ko hay xảy ra, ngay lập tức hắn đứng dậy:
- Hỉu, hỉu rùi, em ra ngoài đi, anh mún tự làm bài
- Thì tui đứng đây, có gì mấy ng ko hỉu thì hỏi tui
- Ko cần đâu! em ra ngoài đi
Vừa nói hắn vừa đẩy nó ra ngoài, nó hơi ngạc nhiên nhưg nó cũk bước ra ngoài, nó bước vào phòng đầu óc ko khỏi liên tưởng đến ngày mai sẽ có chiện gì xảy ra, còn hắn thì đang nằm lăn lóc trên giường, mặt mũi đỏ hết trơn. Bật mí xíu nhak. Thật ra từ ngày hắn vừa mới bước zào trườg này thì hắn đã chú ý đến nó, nhưg lúc đó hắn đang wen zới ng khác nên ko wan tâm đến nó, cho đến khi mới chia tay zới pồ thì hắn bắt nó trên đường, tiện thể liều lĩnh làm wen lun ( hắn hám gái thật).Nhưg hắn chỉ mún làm wen chơi thui nhưg hình như đến thời điểm này thì hắn có tình cảm zới nó rùi.......