Khi thấy Kuroba đi khỏi rồi, Conan quay về giường nằm.
Kỳ thực sau khi ngủ dậy, tâm tình đã khôi phục lại chút ít, ít nhất đầu óc cũng đã tỉnh táo lại, không còn để tâm vào lo nghĩ tiêu cực.
Nhưng thật ra trong tâm cậu đã mất đi một phần quan trọng, thực tế đã không thay đổi được nữa.
Quần áo trên người rộng thùng thình, chắc là của Kuroba rồi, có thoang thoảng mùi nước hương của anh. Tuy rằng Conan nghe mùi hương đến quen rồi, nhưng giờ cũng không nhịn được hít sâu một hơi.
Cửa sổ một bên không kéo rèm, ánh mặt trời sáng sớm chiếu lên giường chói loá.
Đột nhiên có một bóng đen che mất ánh nắng.
Thì ra là một con bồ câu.
Nó từ bên ngoài bay vào đậu lên người Conan, trên chân có cột một bức thư nhỏ.
Conan đầy hiếu kỳ, dù cũng nghĩ đến có thể là người ta gửi Kuroba, nhưng cũng muốn lấy ra xem. Tờ giấy vừa tháo xuống, con bồ câu đã bay đi.
Hearts of Jack, là nét chữ của Kaitou KID.
“Sao hắn lại biết mình ở chỗ này?”
Đang miên man suy nghĩ thì Kuroba bưng một chén cháo trở lại phòng, thấy Conan đang ngồi ngẫm nghĩ.
Dáng vẻ Conan lúc suy luận tuy không phải lần đầu tiên anh nhìn thấy, nhưng mỗi lần thấy đầu làm cho tâm động, không muốn làm phiền.
Và còn, Kuroba cũng là Kaitou KID, nhưng cả hai thân phận đều đang chiếm chỗ trong lòng Conan, anh tự nhiên cảm thấy vừa vui mừng vừa đố kỵ.
Thực sự anh rất không muốn buông tay, thậm chí muốn đem cậu vĩnh viễn giam bên cạnh anh.
“Shinichi…”
Kuroba chỉ là tự lẩm nhẩm thầm trong miệng, không ngờ Conan lại nghe thấy, giật mình quay lại.
Trong phòng chỉ có một mình Kuroba, Conan lại nghĩ anh không thể nhận ra mình là Kudo Shinichi được, còn tưởng mình nghe nhầm.
“Nhóc đang suy nghĩ gì thế? Tôi thấy cậu nghĩ đến nhập thần, không muốn gọi cậu.”
“Chỉ hơi ngẩn người chút thôi.”
“Hồi nãy tôi vừa gọi điện tới nhà Mori rồi, nói cậu đã hạ sốt, tôi đã nhận lời sẽ mang cậu trở về.”
Conan nghe nhắc lại tên người mà cậu không muốn nhớ đến, tâm tình đang hồi phục không ít lại bắt đầu muốn suy sụp.
“Cậu tốt nhất mau mau hoàn toàn bình phục đi, bằng không tôi lại phải lo cho cậu tới thức đêm thức hôm, đi học thì không tập trung, biễu diễn thì sơ hở, chiêu trò bị bại lộ, tôi xem cậu làm sao bù đắp nổi tổn thất tiền tài danh dự và cả tâm hồn lại cho tôi.”
Bị hung hăng đe doạ, Conan kinh hách đến miệng cũng không ngậm lại kịp. Kuroba nhân cơ hội này đút một muỗng cháo vào miệng Conan, nhưng cháo nóng quá hại cậu thè lưỡi liên tục.
Kuroba cười khoái trá không ngừng lại được, tới nỗi đưa ly nước cho Conan mà tay cũng run làm rơi mấy giọt lên giường.
“Ha ha ha…Buồn cười chết đi được…Oa ha ha ha!!!”
“Anh cư nhiên cố ý ghẹo tôi!?”
“Thì coi như chi phí mấy ngày nay tôi chăm sóc cậu đi. Trao đổi xứng đáng chứ”
Vậy là sau đó tiếp tục một người đút một người ăn đến khi bát cháo sạch sẽ.
“Anh còn dám nói trao đổi, trò đùa dai này coi chừng có ngày báo đáp nhé.”
“Nói không chừng tôi lại dùng trò khác ghẹo cậu tiếp, ngài thám tử. Bây giờ thay quần áo thôi.”
Đem cái chén để qua một bên, rồi đi lấy cho Conan một bộ quần áo sạch sẽ.
Là quần áo của chính cậu, tất cả đã được giặt sạch.
Ừ, tất cả.
Nghĩa là bao gồm luôn quần lót.
Tới bây giờ Conan mới phát hiện, chính mình vốn chỉ đang mặc một cái áo khoác rộng, bên trong không có gì hết.
Kuroba cầm quần áo đưa lại gần Conan, cậu bất giác giật lùi lại. Lần thứ hai đưa tới, cậu lại lùi về, Kuroba mất kiên nhẫn thảy luôn đống quần áo lên người Conan.
Vậy mà Conan vẫn rề rà không đứng dậy thay.
“Sao còn chưa thay đi?”
“Ra ngoài đi.”
“Tôi là chủ nhà mà, sao tôi phải ra ngoài?”
“Tôi muốn thay quần áo.”
“Chúng ta đều là con trai mà, đâu có gì đâu.”
“Nhưng tôi không thích có ai nhìn.”
“Nhưng mà tôi cũng đã nhìn qua t-o-à-n bộ một lần rồi mà.”
Kuroba cố ý kéo dài chữ “toàn” làm Conan nổi khùng chọi nguyên cái gối vô mặt anh, cuối cùng cũng đạp được anh ra khỏi cửa, nhanh chóng khoá chặt lại.
“Ôi mà đừng có e thẹn mà~~~~~”
Kuroba cứng đầu không từ bỏ ý định, cho dù bị khoá cửa chặn ở ngoài vẫn liều mạng một mực tay đập cửa miệng kêu réo liên hồi. Conan không chịu nổi thanh âm đáng ghét kia chỉ còn cách cố thay y phục thật nhanh rồi ra mở cửa.
“Anh thấy phiền không vậy.”
“Không phiền, nhưng mà tôi thích làm phiền cậu.”
Conan nghe nói xong gần như muốn ngất tại chỗ lần hai.
“Nói giỡn đó, thôi giờ phải về rồi.”
Ra khỏi phòng, Conan nhìn thấy một phòng khác phía xa xa cửa còn chưa đóng. Trên tường phòng đó hình như có treo bức ảnh lớn, chụp một ảo thuật gia. Không phải Kuroba, nhưng cũng hao hao giống.
Trước đây cậu không có lên lầu hai tham quan, nên không biết những phạm vi cho phép trên này.
“Phòng kia là phòng gì vậy?”
“Phòng làm việc, là phòng riêng của tôi, ngoài tôi ra không ai được phép vào, ngay cả cậu cũng vậy.”
“Vậy trong bức ảnh kia là ai?”
“Là cha tôi, người tôi tôn kính nhất, Kuroba Toichi, một ảo thuật gia tài ba đó.”
Dáng cười trên mặt anh liền đổi. Không phải loại tươi cười dối trá, cũng không phải giỡn cợt nháo loạn, là một nụ cười đầy tự hào.
“Đáng tiếc, ông đã không còn trên trần thế.”
Nụ cười bỗng nhiên tan biến, trên mặt nhiễm một loại tâm tình phức tạp. Phẫn nộ, cừu hận, bi thương, trầm trọng. Tất cả đều là những cảm xúc Conan chưa từng nhìn thấy trên mặt anh, nhưng đã thấy qua rất nhiều lần trên mặt một loại người.