Câu Chuyện Mật Ngọt

Chương 102: Phiên ngoại 3







          Lần đầu tiên Trần Minh Hành gặp Trì Gia Nghi, là ở thực nghiệm lầu số 3, là ngày thứ bảy của tuần nhập học thứ 3, khi đó cô vừa kết thúc buổi học Thực nghiệm Vật lý trong danh sách môn tự chọn, nộp bài xong, thầy giáo vật lý vẫn chưa chịu thả người, mà chỉ chỉ sang hàng thứ nhất bên trái, vẻ mặt bất đắc dĩ, nói: "Con qua nhìn giúp bảng mạch của cô bé kia xem."
          Cô bé kia chính là Trì Gia Nghi, quần short cùng áo thun màu xanh đậm, mái tóc xoăn dài, màu da trắng đến như có thể xuyên thấu, dáng vẻ ngoan ngoãn đúng kiểu mọi người thích.
          Thế nhưng bảng mạch cô lắp lại không quá được người thích, thật sự là như mớ hỗn độn vậy.
          Trần Minh Hành nhíu mày.
          "Nhìn xong thì có thể về ngay." Thầy vật lý khoan thai nói, an tâm ném phần cực khổ nhất cho sinh viên.
          Trần Minh Hành đi qua. Trì Gia Nghi không cao, cùng lắm là 160, cô thì đến 174, đứng cùng nhau, liền nhìn thấy chiều cao khắc biệt rõ rệt.
          Trì Gia Nghi cúi đầu tập trung 'đấu vật' cùng bảng mạch, căn bản không chú ý tới người đứng bên cạnh, cho đến khi cô ra tay ngăn cản mối nối của đối phương, cô nàng mới ngây ngốc ngẩng đầu lên.
           "Dây cực âm nguồn ngược rồi." Cô lạnh lùng nói, tiện tay đặt dây cực âm kia vào đúng vị trí.
          Trì Gia Nghi chớp chớp mắt, đầu hơi ngẩng lên như đang tỏ vẻ hoài nghi mà nhìn cô, cô gái này có khuôn mặt rất đẹp, môi hồng mắt tròn, cổ áo thun hơi rông, lộ ra một đoạn xương quai xanh tinh xảo.
          Sắc mặt của Trần Minh Hành vẫn lạnh lùng như cũ, nói: "Đưa ống ba cực cho tôi."
          Trì Gia Nghi giật mình, đưa ống ba cực[1] cho cô, cũng lặng lẽ nhích người sang nửa bước, lại gần Trần Minh Hành thêm một chút.
         [1] Ống ba cực – triode: Còn gọi là Đèn điện tử ch6an không 3 cực, là một loại thiết bị dựa vào sự khống chế luồng điện tử phát xạ để thực hiện những yêu cầu kỹ thuật phức tạp. Dùng trong Ampli đèn,...
          Lắp xong bảng mạch, chạy thử vài lần thấy được liền xong chuyện, chỉ cần ghi lại số liệu là có thể ra về.
          Ra khỏi phòng thực nghiệm, Trì Gia Nghi đuổi tới, cười cười đến gần bên cạnh cô: "Bạn học, xin chào, mình tên Trì Gia Nghi."
         .
          Trần Minh Hành không thích tiếp xúc với bất cứ ai, từ trước đến nay đều là độc lai độc vãng.
           Lớp Toán cao cấp hôm thứ hai, khoa Toán cùng khoa Điện tử học chung với nhau, cả phòng học đều là người, cô ngồi ở hàng cuối cùng, bên tay phải có một ghế trống.
          Chuông gần vang, giảng viên liền cầm danh sách chuẩn bị điểm danh. Tiếng chuông vang lên, một cái bóng bay nhanh vào lớp học, quay vài vòng, cuối cùng an vị ngay kế bên cô.
          Áo hai dây hở rốn, quần short màu quân đội, cái eo trắng thon đặc biệt bắt mắt, người này thở hổn hển vài cái, bỗng nhiên nghiêng đầu, ngay khi nhìn thấy cô thì cặp mắt liền sáng rực lên, dựa sát tới nói nhỏ: "Bạn học, là cậu à, trùng hợp thật..."
          Hương hoa nhài nhàn nhạt như có như không, chiếc áo hai dây phác họa lấy đường cong lồi lõm như hình đồ thị, bới vì dựa quá gần, khó tránh khỏi cánh tay đụng vào nhau, Trần Minh Hành im lặng nhích ra một tí, không thèm để ý.
          Trì Gia Nghi cũng không để tâm, ngược lại còn cười cười với cô.
          Trần Minh Hành không nhìn qua nữa, hờ hững nhìn về phía bục giảng.
          Giảng viên bắt đầu điểm danh, đầu tiên là khoa Điện tử, rồi mới tới khoa Toán học, lúc gọi tên cô, cô chỉ giơ tay lên một cái, Trì Gia Nghi thì lén lút liếc mắt nhìn qua.
         Hết tiết, ai nấy nhao nhao ra về, mười hai giờ trưa, mọi người đều như ong vỡ tổ mà đổ về phía căn tin, cô không thích chen lấn, liền chờ đế khi ít người mới qua.
         "Bạn Trần ơi, một mình hả?" Trì Gia Nghi cũng đứng lại.
         Cô không nói gì, chỉ xa cách mà gật đầu một cái.
          "Mình cũng vậy, có muốn cùng nhua ăn cơm hay không?" Hình như Trì Gia Nghi không bao giờ biết đọc vị, thậm chí cô nàng còn có cảm giác hào hứng như có tâm ý tương thông vậy, "Căn tin số 2 mới mở một quầy ca Tứ Xuyên, nghe nói đặc biệt chính tông."
          Trần Minh Hành nhíu nhíu mày, từ chối: "Tôi còn có việc."
          Cô không ăn cay.
          Trì Gia Nghi ngạc nhiên, 'À... à' hai tiếng.
          Cô ôm sách đi, Trì Gia Nghi thì tìm được người bạn học cùng nhau đi qua căn tin số 2, một đường cười cười nói nói, khiến cô nhìn thêm hai người kia vài lần.
          .
          Khoa Điện tử cùng khoa Toán học có rất nhiều các môn học chung với nhau, trước đó không biết, Trần Minh Hành đối với Trì Gia Nghi không có chút ấn tượng gì cả, nhưng từ sau khi quen biết với nhau, cảm giá như thể ngày ngày đều gặp phải người này, bất kể là trên lớp hay dưới sân.
          Nam thành chuẩn bị tổ chức một giải đua Nửa chặng Marathon[2], Hội sinh viên của trường liền tuyển thêm cộng tác viên tình nguyện, nhưng trước tiên phải tuyển đủ 300 tình nguyện viên, cô và Trì Gia Nghi đều 'trúng tuyển'.
          [2] Nửa chặng Marathon – Half Marathon: Là cuộc chạy đường trường 21.0975km, tức bằng nửa chặng Marathon chính thống.
          Ngày hôm đó, sáng sớm 6 giờ xuất phát, ngay cả thời gian ăn sáng cũng không có.
          Xuống xe, lại gặp phải Trì Gia Nghi, lần này cô cột tóc đuôi ngựa thật cao, cả người thoạt nhìn nhẹ nhàng, năng động hơn rất nhiều.
          "Bạn Trần, lấy phần ăn sáng chưa?" Cô hỏi thăm, thản nhiêu cười cười.
          Bởi vì thời gian cấp bách, trường học đã thống nhất ý kiến phần ăn sáng gồm bánh mì cùng sữa tươi, Trần Minh Hành không lên tiếng, cô không thích hai món này, sáng sớm đã tự mang điểm tâm theo.
          "Không có." Cô trả lời ngắn gọn, không muốn quá nhiều lời.
          Trì Gia Nghi kín đáo đem phần mình nhét vào tay cô: "Cậu cầm đi, mình tự đi lấy thêm một phần."
          Lúc tay trao tay, nhất định sẽ không tránh khỏi chuyện đụng chạm nhau, đầu ngón tay nõn nà chạm vào lòng bàn tay cô, co vô thức siết chặt, kgong cẩn thận liền chạm vào mu bàn tay mềm mềm của đối phương, bỗng chốc lại mở tay ra, làm phần bánh mì rơ xuống đất.
          Trì Gia Nghi thì sớm đã nhanh chóng xoay người đi lấy thêm một phần. Cô đứng nhìn chòng chọc vào phần bánh mì trên đất, do dự một lúc, cuối cùng mới khom người xuống nhặt lên ----- ăn.
          Công việc công tác viên này đơn giản vô cùng, chuyển nước đưa khăn, lại khiêng khiêng bàn ghế.
          Cuộc thi tiến hành được phân nửa, phần lớn các tình nguyện viên đều sẽ rảnh rỗi hơn rất nhiều, ai ai cũng ngồi xung quanh nghỉ ngơi.
          Cô rót ly nước, vừa định uống, đội trưởng lại gọi cô qua giúp đỡ, có người bị trật chân. Cô liền đi qua, phát hiện người đó là Trì Gia Nghi.
          Có thể là do quá đau, cả khuôn mặt của Trì Gia Nghi liền ửng hồng. Đội trưởng nhờ nàng cõng Trì Gia Nghi đến lều y tế, cô vẫn chỉ đứng yên bất động.
          "Không có sao, không có sao, mình tự đi được." Trì Gia Nghi có chút ngượng ngùng, vịn lan can để đứng dậy.
          Đội trưởng vội ngăn cô lại, trùng hợp có một nam sinh viên đi ngang qua, đội trưởng liền vội vã gọi cậu nam kia lại.
          Trần Minh Hành cúi người: "Lên đi."
          Trì Gia Nghi kinh ngạc, lúc này bạn nam kia đã đến gần, cô hơi do dự, cuối cùng mới khom người dựa lên Trần Minh Hành.
          18, 19 tuổi, thân thể đã phát dục hoàn toàn, ngay khi lưng bị hai khối mềm mềm áp vào, Trần Minh Hành vô thức duỗi duỗi ngón tay, lòng bàn tay đang áp lên đùi của đối phương lập tức thấy nóng lên, tựa như đụng phải chuyện cấm kỵ vậy, cô muốn buông tay, thế nhưng Trì Gia Nghi càng ôm càng chặt, còn nghiêng nghiêng đầu tựa lên một bên vai, má áp má.
          Hương hoa nhài len lỏi vào mũi, như có một cánh rừng đang cháy trong lòng cô vậy, lửa cháy lan ra tứ phía, tán loạn, phừng phực cháy đến đỏ rực.
          .
          Trì Gia Nghi cái người này, không biết chút gì gọi là tính tự giác.
          Từ khi cuộc thi Marathon kết thúc, cô càng ngày càng tăng tần suất lảng vảng trước mặt Trần Minh Hành.
          "Bạn Trần." Biến thành "Trần Minh Hành", cô nàng thật sự không biết ngượng miệng.
          Buổi học thực nghiệm lần thứ ba là buổi Thực nghiệm về Giao thoa ánh sáng, hai người lại chung một nhóm. Lần thực nghiệm này là do không đủ dụng cụ nên mới phải gộp hai người một nhóm, cả hai chia nhau làm việc.
          Trì Gia Nghi cười đến con mắt cong cong, Trần Minh Hành thì không mảy may nháy mặt một cái. Thực nghiệm không khó, tất cả đều dựa theo quy trình mà làm, tìm được vòng Newton[3] thì đưa cho giảng viên xem, xong đo đạc ra đường kính là được.
          [3] Vòng newton – Newton's ring: Là các vòng ánh sáng đồng tâm khi đặt hai tấm kính chồng lên nhau, trong đó có một tấm là thấu kính lồi, thì các vòng sáng xuất hiện trên mặt thấu kính lồi đó chính là các vòng Newton.
          Trần Minh Hành năng lực cao, toàn bộ thực nghiệm đều dựa hết vào một mình cô.
          Trì Gia Nghi nhìn chằm chằm, không dám nháy mắt một cái, nhìn đến Trần Minh Hành cảm thấy toàn thấy không tự nhiên, lãnh đạm lên tiếng: "Đừng nhìn tôi."
          Lúc này Trì Gia Nghi mới hoàn hồn, há hốc mồm, rất không tự nhiên mà chống chế: "Đâu có nhìn cậu..."
          Trần Minh Hành mặc kệ cô, tiếp tục công việc, đến khi gần đạt được kết quả mong muốn, lại nghe cô nàng thỏ thẻ: "Trần Minh Hành, tay cậu đẹp thật-----"
          Phía sau lưng cô sởn gai ốc, thực nghiệm thất bại, vòng Newton bị chồng lên nhau.
          Lúc này có một nhóm đã thực nghiệm xong, giảng viên còn hỏi là có làm ra kết quả hay không, cô liền nhanh chóng làm lại lần nữa, ngay khi vừa nhìn thấy các vòng, liền giơ tay nộp bài, thì Trì Gia Nghi hiếu kỳ, vồ vập cúi người xuống nhìn thử, nhưng đến khi Trần Minh Hành vừa ngẩng lên, thì trên mặt bỗng truyền đến một cảm giác mềm mềm âm ấm.
         Một tia kinh ngạc xẹt qua như tia chớp, bỗng dưng đánh ụp lên cô, cô đứng hình một lúc, hai thính tai của Trì Gia Nghi cũng lặng lẽ đỏ ửng lên.
          .
          Sự vô ý này giống như ngày đông giá rét còn bị một gáo nước hất lên mặt, nhưng lại giống như chồi non rục rịch trông ngày xuân vậy, tăng trưởng từng chút từng chút một, cảm xúc ấm áp đó khẳng định là không thể nào quên được, muốn bỏ cũng bỏ không dứt.
          Trần Minh Hành mất ngủ, cả đêm lăn qua lăn lại cũng không vào giấc.
          Khi bầu trời khoác lên màu áo bạc, cuối cùng mới chợp mắt được khoảng nửa tiếng, tỉnh dậy, cuối cùng cô mới bác bỏ ý niệm trong đầu.
          Cô dần dần có ý định cách xa Trì Gia Nghi, thế nhưng Trì Gia Nghi lại bắt đầu có ý định tiếp cận cô, nếu như không có lần ngoài ý muốn kia, có lẽ cô sẽ không quá để ý, thế nhưng mục đích của Trì Gia Nghi thật sự là quá rõ ràng rồi, không chút từ tốn.
          Tiết học hôm nay không có chung lớp với khoa Điện tử, cô cầm sách đi vào phòng học, ngồi xuống không lâu, một giọng nói quen thuộc lại vang lên, Trì Gia Nghi ngồi xuống bên cạnh, giọng gọi kéo dài: "Trần Minh Hành-----"
          Cô giật mình, lòng bàn tay siết chặt.
          Trì Gia Nghi chạy đến với ý đồ viện cớ học ké, cô còn chuẩn bị hành trang đầy đủ, tập sánh, bút viết, tài liệu đều mượn đầy, chăm chú nghe giảng, còn ghi chép rất nhiều.
          Thế nhưng, Trần Minh Hành một chữ cũng nghe không lọt tai.
          Thoáng chốc lại đến giờ cơm trưa, Trì Gia Nghi ôm sách nhắm mắt theo đuôi cô.
         "Buổi trưa ăn gì vậy? Đi chỗ nào ăn?" Trì Gia Nghi hỏi, trong mắt chứa đầy ý cười.
          Cô không lên tiếng, đang suy nghĩ xem làm sao từ chối.
          "Nếu không đi ăn món Quảng Đông đi? Bên kia có ra vài món ăn mới, lần trước mình có đi ăn thử rồi, khá thanh đạm." Trì Gia Nghi nói, lại đến gần thêm một chút.
          Cả hai đều mặc áo tay ngắn, bỗng nhiêu hai cánh tay chạm vào nhau, Trần Minh Hành toàn thân bức bối, im lặng tránh ra thêm một chút, thế nhưng đột nhiên đối phương kéo lại tay cô.
          "Đi thôi, không đi thì hết chỗ mất."
          Cô cong cong ngón tay, tùy ý Trì Gia Nghi lôi kéo mình.
          .
          Nam thành mùa hạ nóng như thiêu, mặc dù đã gần đến tháng mười, nhưng mặt trời vẫn chói chang như cũ.
          Trì Gia Nghi trời sinh vô tư, đồng thời chấp nhất vô cùng, mắt thấy cô không phản đối, liền can đảm hơn hẳn, tâm tư của thiếu nữ chính là như hạt lúa mầm vậy, nói nảy mầm liền nảy mầm ngay, hôm nay đưa sữa chua, ngày mai đưa hồng trà, còn thường xuyên đưa bánh đưa kẹo.
          Trần Minh Hành mặc kệ, chờ cô nàng thấy khó mà lui.
          Thế nhưng trong từ điển của Trì Gia Nghi sẽ không có cụm 'Biết khó mà lui' bốn chữ này, ngược lại có 'Càng cháy càng mạnh'.
          Bởi vì cô thường tới học ké, nên hầu như ai ai trong lớp của Trần Minh Hành đều quen mặt với cô nàng, cũng biết là cô nàng đến tìm ai.
         Lâu ngày, có một vài lời khó nghe liền truyền đến tai, ví dụ như nữ đồng, yêu nhau, biến thái.
          2001, hành vi đồng tính luyến ái vừa được bãi bỏ trong khung hành vi bạo lực, đầu những năm 2000, bầu không khí của xã hội vẫn chưa có cởi mở như hiện nay.
          Trì Gia Nghi là đồng tính luyến, đã sớm come-out, thần thích, bạn bè cùng bạn học ai ai cũng biết, cơ bản họ đều chấp nhận, nhưng điều đó không đồng nghĩa là 'mọi người' sẽ.
          Có điều cô không quá để bụng suy nghĩ của những người khác, cô luôn lạc quan cùng tích cực. Ở điểm này, Trần Minh Hành kém xa cô nàng, dũng khí come-out của cô cũng không có, chỉ biết bi quan ngụy trang bản thân mình.
         Những lời khó nghe kia truyền đến tai Trì Gia Nghi, vài ngày sau, cô không còn xuất hiện ăn ké tiết học nữa, chỉ thỉnh thoảng ở bên ngoài 'Vô tình gặp' Trần Minh Hành.
          Đột nhiên quay về một mình xách cặp đi học, Trần Minh Hành không hiểu sao luôn cảm thấy không quen.
          .
          Gần đây, số lần Trì Gia Nghi chủ động tìm cô càng ngày càng ít, có khi hai, ba ngày mới gặp được cô một lần.
         Trần Minh Hành cô độc đến quán ăn Tứ Xuyên, cô tùy ý gọi món ăn thanh đạm, ngồi xuống ở một góc nhỏ.
          Món cay Tứ Xuyên, ngay cả ra xào cũng thêm ớt, cô ăn không quen, cay đến mồ hôi chảy dọc sóng mũi, đang do dự có muốn bỏ hay không, thì bỗng nhìn thấy một thân ảnh quen thuộc.
          Trì Gia Nghi kéo tay một bạn nữ thoạt nhìn khá ôn nhu đi vào bên trong, tâm trạng của cô hình như đang rất vui vẻ, luôn cười cười nói nói.
          Hai người quan hệ không cạn.
          Dưới chân như mọc rễ, Trần Minh Hành không đi được, cô trầm mặc ngồi ở một góc, không hiểu sao tự nhiên trong lòng sinh ra một loại cảm giác nói không rõ nhưng cũng không biết làm sao miêu tả thành lời. cô không dám đào sâu tìm lý do, chỉ cảm thấy bối rối, cảm giác đó mãnh liệt như lũ cuốn vậy, như muốn nuốt chửng cô bất cứ lúc nào.
          Trì Gia Nghi không nhìn thấy cô, cùng cô bạn nữ kia đi hướng khác.
           Cô siết chặt đũa, đờ đẫn, mím môi, nghiêm mặt.
           Buổi chiều, mặt trời như đâm mù con mắt, cô đến khu tự học đọc sách, trên đường có ghé qua nhà vệ sinh, khi trở về thì thấy Trì Gia Nghi đang ngồi ngay hàng đầu tiên. Trì Gia Nghi nhìn thấy cô, ánh mắt lập tức sáng ngời, ôm sách vở chạy về phía cô.
          Cô không có phản ứng gì, không nói một lời, ngồi đó bất động, chỉ ngồi im đấy, yên lặng đọc sách.
          Trì Gia Nghi như bị tăng động vậy, không thể nào tập trung vào quyển sách, không bao lâu thì lấy ra một cái Polaroid (Máy chụp ảnh lấy liền), ở đó sờ sờ mó mó.
          Khu tự học ngoại trừ hai người, liền cũng chỉ có một cặp đôi anh anh em em, Trì Gia Nghi có phát ra tiếng động gì cũng hoàn toàn không chút ảnh hưởng đến thế giới hai người của cặp đôi kia.
          Trần Minh Hành tận lực đặt tâm tư của mình vào quyển sách, nhưng rất rõ ràng là Trì Gia Nghi không chịu im lặng để cô đọc.
          ----- Trì Gia Nghi đẩy một tờ giấy được gấp lại qua, trong đó có vật gì đó.
          Trần Minh Hành mở ra, bên trong là tấm ảnh chụp lén cô đang đọc sách, trên giấy viết ba chữ to như gà bới: Có đẹp không?


           Hết chương 102.


          ---------------


            Madpuff: Theo kế hoạch là hôm nay sẽ update 2 chương cuối, thế nhưng, khi ngồi beta chương 102  mình mới phát hiện... chưa edit 103 〣( ºΔº )〣  
          ----- Ngày mai gặp.

— QUẢNG CÁO —