Câu Chuyện Mật Ngọt

Chương 46







          Chín giờ sáng là Đường Khâm Dục bay, sáng sớm hôm sau, Lâm Nại lái xe đưa bà ra sân bay.
          Lần trước khi ở Tây Nam sơn tiễn Tống Trung Thiên, Tống Trung Thiên từng vô ý đề cập với Lâm Nại chuyện thời trẻ của Đường Khâm Dục.
          "Con với mẹ con cũng giống nhau thật." Tống Trung Thiên ca ngợi.
          Lâm Nại tập trung lái xe, chờ ông nói tiếp, ngày thường Tống Trung Thiên chỉ nói với Lâm Nại về lịch sử phấn đấu của cha cô cùng ông, rất ít khi nhắc tới Đường Khâm Dục.
          "Trước khi mẹ con gả cho cha con, từng có một người yêu, là thanh niên tuấn kiệt, là một sinh viên tinh thông mọi thứ, từ làm thơ đến vẽ tranh, tướng mạo còn rất khôi ngô," Chuyện này cũng không phải là bí mật gì, nhiều năm rồi, dù có là chuyện gì đi nữa thì cũng chỉ còn là mây khói, vì vậy Tống Trung Thiên mới nhắc lại, "Quen nhau nhiều năm, có điều đến cuối thì ông ngoại con vẫn ngăn cản, cuối cùng liền không thành."
          "Sau đó thì sao ạ?" Lâm Nại hỏi, cô thật sự là cảm thấy không rõ cho lắm, mặc dù Đường Khâm Dục cùng Lâm cha ở riêng trong một thời gian dài, nhưng hai người vẫn tương kính như tân, tình cảm vợ chồng hòa thuận, chưa từng nghe hai người họ đề cập qua những chuyện như thế này.
          "Sau đó liền chia tay nhau thôi, người đó quay về Thiểm Bắc, quay về phát triển quê nhà." Tống Trung Thiên híp mắt một cái, thở dài, "Năm đó, ông ngoại con liền một gậy chặt đứt đoạn nhân duyên này đó, lần đó mẹ con như cuồng như dại, cùng ông ngoại con đại náo một trận, chạy tới Thiểm Bắc, ngược lại là người đó không chịu, ông ngoại con nghiền nát tôn nghiêm cùng kiêu ngạo của người ta, làm sao còn quay về như cũ được nữa chứ."
          Lâm Nại đánh tay lái, lái ra khỏi con đường núi.
         "Cả nhà đều rất cố chấp." Trước khi xuống xe, Tống Trung Thiên nói một câu.
          Vốn dĩ Đường Khâm Dục định đi Thành Đô công tác, kết quả đột ngột đến Nam Thành, Lâm Nại không biết mục đích cho chuyến đi lần này của bà là gì, liền hạn chế mọi thứ tối thiểu nhất có thể, mà nhìn thái độ Đường Khâm Dục lần này, khá thiên về hướng trung lập, tảng đá trong lòng Lâm Nại cũng thả xuống.
          Sân bay gần khu bờ sông, lái xe chỉ mất khoảng nửa tiếng.
          Lâm Nại đậu xe, giúp Đường Khâm Dục xách túi, tiễn bà vào trong.
          "Con bé Vân gia kia, xảy ra chuyện gì vậy?" Đường Khâm Dục hỏi.
         "Con không rõ lắm." Lâm Nại thuận miệng đáp lời.
          "Cha con bé nhắc nó quay về Bắc Kinh, con bé thì cứ nằng nặc đòi ở lại đây." Đường Khâm Dục ám chỉ.
          "Là chuyện của cô ấy."
          "Chuyện lùm xùm của hai nhà Vân – Dương, con cũng đừng khuấy cái vũng nước đục đó." Đường Khâm Dục nhắc nhở cô, hai nhà này vốn dĩ đã có thành kiến sâu sắc với nhau, thế nhưng vì quyền lợi nên vẫn chưa vạch mặt nhau, Vân Hi Ninh chân trước vừa bước vào Bộ Thiết kế, Lâm Nại liền chân sau gọi Dương Thuận Thành về, vì để kiềm chế Vân Hi Ninh, bản thân lại để lộ sơ hở lớn như vậy.
          Tập đoàn ô tô Đông Ninh có ba cổ đông lớn, dựa theo số phần cổ đông mà sắp xếp, gồm Vân gia, Lâm gia, và Dương gia, mấy năm nay hai nhà Vân – Dương tranh đấu nhau đến khí thế ngất trời, Lâm gia vẫn ổn định ngay giữa ôn hòa. Dương Thuận Thành bị giáng chức, một mặt là lý do cá nhân, là do ông ta tố chất thấp kém, nếu không cũng sẽ không bị đưa qua công ty chi nhánh, về mặt khác, cũng là do Vân gia có ý định lấy quan hệ ra chèn ép, thế cân bằng của Lâm gia ở giữa cũng khó giữ, Đường Khâm Dục không muốn Lâm Nại nhúng thêm vào.
          "Con có chừng mực, mẹ đừng lo lắng." Lâm Nại nói, lạnh nhạt.
          Đường Khâm Dục không nói thêm nữa, sắp đến lúc check-in rồi, bà nhận lấy hành lý, trực tiếp đi vào cổng kiểm vé.
          Lâm Nại nhìn bà đi vào, mới rời khỏi sân bay.
          Ở đầu khác, Hà Thanh Nhu cũng tiễn Hà ba ba người ra trạm xe, cả nhà đón chuyến trưa mười một giờ rưỡi, phải ra đón xe trước giờ.
          Hà Thanh Nhu có mua chút đặc sản Nam Thành cho mọi người mang về. Trước khi vào trạm, Hà ba vuốt vuốt tẩu thuốc của ông, khuôn mặt ngăm đen lộ ra biểu cảm khó xử, ông hé hé miệng, một hồi lâu mới lên tiếng: "Có rảnh rỗi thì về thăm nhà một chút, ba để dành trà cho con."
          Hà Thanh Nhu gật đầu, trong lòng ngũ vị tạp trần.
          "Tỷ, giữa tháng tám em có lớp quân sự, chị khi nào tới kỳ nghỉ có về nhà thì nhớ gọi điện cho em, em đi cùng chị." Hà Kiệt cười nói, thời nay kỳ nghỉ của học sinh nhiều hơn so với công nhân viên chức, nên Hà Thanh Nhu được nghỉ thì cậu cũng sẽ được nghỉ.
          "Ừ," Hà Thanh Nhu nói, "Mau đi vào đi, vào khu phòng chờ nghỉ ngơi một chút, đến nơi thì gọi điện cho chị."
          Hà Kiệt 'Dạ' một tiếng, theo Hà ba cùng Tạ Hồng Linh xếp hàng chờ xét vé để vào trạm. Chờ đến khi bóng lưng của cả ba hòa lẫn vào dòng người, Hà Thanh Nhu mới xoay người lái xe về tiểu khu.
          Nam Thành được vài cơn mưa to cọ rửa cả thanh phố, không khí cũng trong lành hơn hẳn, khí trời nắng ấm, hai ngày liên tiếp, ánh mặt trời chiếu khắp muôn nơi.
          Khoảng thời gian Lâm Nại không ở đây, Hà Thanh Nhu sau khi tan ca đều sẽ đến bệnh viện thăm Năm Lạng, phòng mạch đã giúp quả bóng cam định ra kế hoạch giảm cân khoa học một cách cặn kẽ vô cùng, nhưng tên này rất không phối hợp, còn rất khôn lanh, cứ mãi dùng cái mánh lới lười biếng, bác sĩ đưa nó lên máy chạy bộ để luyện tập, nó liền bám vào một bên rìa chạy bộ, cái chân chỉ lạch tạch chạy vài bước tượng trưng.
          Bác sĩ cùng trợ lý dạy nó, nó chỉ hờ hững, cuốn đuôi, nằm ngủ gật trên sàn nhà.
          Hà Thanh Nhu vừa giận vừa buồn cười, tối đó, Lâm Nại gọi điện cho nàng, nàng mới nói tình huống cụ thể ra.
         "Nói với bác sĩ đừng nên nuông chiều nó." Lâm Nại nhẹ lên tiếng, cô vừa đến khách sạn, khách sạn nằm ngay đoạn đường phồn hoa, đứng dựa sát vào cửa sổ, dưới ngọn đèn đường sáng rực, cả khu phố rộn ràng không gì che giấu được.
          Nhưng ở trên lầu cao, hiệu quả cách âm tốt, tiếng vang bên ngoài tựa như bị tắt âm vậy, trong phòng rất yên tĩnh.
          Thanh âm của cô có chút hơi khan. Hà Thanh Nhu đang tưới nước cho một chút hoa hoa cỏ cỏ trên ban công, trả lời: "Ừm, được."
          "Trời gần sáng rồi, còn chưa nghỉ ngơi?" Lâm Nại hỏi, xoay người ngồi trên ghế salon.
          "Chuẩn bị," Hà Thanh Nhu đặt bình phun nước xuống, "Cô cùng phía đối tác bàn bạc ra sao rồi?"
          "Tạm được."
          "Ừm. "
          Lưng Lâm Nại dựa vào phần gối mềm, khóe môi cong cong: "Trưa mai tôi về công ty."
          Hà Thanh Nhu giật mình, rồi 'Ừ'.
          Không còn sớm nữa, lại nói thêm đôi ba câu, nàng cúp máy.
          Ngày thứ hai vào công ty, sáng sớm, nàng đi vào văn phòng Tổng giám để bàn giao công việc, lúc đi ra, lại đặt một gói kẹo ngậm ở kế bên đồng hồ.
          Hơn mười hai giờ Lâm Nại mới đến công ty, Hà Thanh Nhu cùng những đồng nghiệp khác đang ăn trưa ở nhà ăn, vừa ăn được một nửa thì thấy cô tới, lần này còn dư ghế ngồi, cô cầm phần ăn ngồi xuống đối diện cùng Hà Thanh Nhu.
          Các đồng nghiệp đang nhao nhao cười nói vui đùa, liền nghiêm túc, cúi đầu ăn trưa.
          Hà Thanh Nhu giương mắt nhìn sang người đối diện, Lâm Nại chận rãi, ung dung lấy gói kẹo ngậm ra, xé mở túi đóng gói, Hà Thanh Nhu liền cúi xuống, gắp cọng rau xanh bỏ vào miệng.
          Đang ăn, hình như nàng nghe tiếng cười nhẹ từ ai đó.
          Ngước mắt nhìn liếc một cái, người này đang mang cái bao tay, thong thả lột tôm, lột được một con, liền đặt vào đĩa của nàng.
          Nàng lúng túng vô cùng.
          Tiếp sau đó, mười mấy ngày liên tục, Lâm Nại đều xuống phòng ăn, lần nào cũng ngồi cùng bàn với nàng, hoặc ngồi bàn kế bên, Hà Thanh Nhu có thói quen ngồi bàn ở góc bên phải, cô liền cầm phần ăn nhắm ngay bên phải, khiến hai đồng nghiệp khác cũng không dám hẹn nhau xuống phòng ăn nữa.
          Trong tuần tháng bảy, nhiệt độ tăng đột ngột, nhảy vọt lên 30℃, lại có xu hướng tăng cao không ngừng, xuống cuối tuần, nhiệt độ đã cao đến 39℃.
          Ánh mặt trời rực lửa như thiêu cháy cả da người, đi một vòng ra ngoài, chói đến con mắt cũng mở không lên, ngay cả cây xang công cộng hai bên đường cũng bị cháy cả lá xanh.
          Trước khi công ty cho nghỉ phép hai ngày, Trì Gia Nghi đã xuất ngoại, bởi vì ngày đó còn phải đi làm, nên Hà Thanh Nhu không tiễn cô được, một thân một mình xách một vali hành lý nhỏ, ăn mặc nhẹ nhàng khoan thai vô cùng, cái áo crop-top hở rốn, chiếc quần short cực ngắn, đội sandals màu đen, bước đi với một khí thế hào hùng: "Mình nhất định sẽ bắt được Trần Minh Hành."
           Ngày 25 tháng 7, công ty bắt đầu đợt nghỉ phép, số nhân viên nghỉ phép lên đến hàng trăm, cả đoàn người trùng trùng điệp điệp ngồi xe từ điểm xuất phát, xe lăn bánh hơn 300km, đến Cát Tiên Sơn.
          Vẫn như cũ, lần này Diêu Vân Anh cũng không đi, bà đem vị trí nhường cho một nhân viên kỳ cựu trùng họ với Hà Thanh Nhu, tên của nhân viên kỳ cựu này cũng khá đặt biệt, gọi Hà Tăng, là chữ 'tăng' trong đã từng.
          [Tên đầy đủ của nhân vật này là Hà Tăng - 何曾, chữ 曾 mang nghĩa là đã từng]
           Hà Tăng khá nhiệt tình, lại rất dễ thân thiết, Hà Thanh Nhu ngồi chung với cô.
          Khoảng chừng một giờ chiều, xe đến chân núi khu Cát Tiên Sơn, nơi đây khắp nơi đều có dựng sẵn các mái che nắng.
          Khu Cát Tiên Sơn cây cối um tùm, đứng từ chân núi nhìn lên, tất cả đều là rừng cây rậm rạp, xanh tươi bát ngát, có điều là cây cối nhiều, không khí cũng mát rượi, nhiệt độ cũng thấp hơn so với thành phố khoảng chừng năm sáu độ.
          Xuống xe, người phụ tránh chuyến đi gọi mọi người vào bãi che nắng, đầu tiên là chia nhóm, mỗi nhóm có khoảng 20 đến 25 người, sau đó dặn dò các yêu cầu về an toàn, cuối cùng là phân chia phòng ở.
          Ngoại trừ một vài vị lãnh đạo quan trọng, những người còn lại đều sắp xếp dựa theo bảng chữ cái, không cho mọi người tự do lựa chọn bạn cùng phòng, với mong muốn là thúc đẩy tình cảm giữa các nhân viên với nhau, tăng mức độ tiếp xúc với giữa các đồng nghiệp từ các bộ phận khác nhau.
          Mọi người yên lặng đợi, người phụ trách lần lượt an bài từng người.
          Hà Thanh Nhu đứng trong đội ngũ cuối cùng, nàng trời sinh sợ nóng, nhưng lại rất ít khi xuất mồ hôi, cả gương mặt liền nóng đến đỏ bừng, hôm nay nàng mặc quần short, bên ngoài khoác thêm một cái áo khoác chống nắng màu trắng, trước lúc lên xe còn thoa thêm vài lớp kem chống nắng, chuẩn bị nhiều đến như vậy, nhưng vẫn không có cảm giác mát mẻ.
          "Nóng lắm sao?" Lâm Nại đi tới bên cạnh nàng, bên trong mái cho có lắp đặt hai quạt gió công suất lớn, nhưng chỉ thổi ngay nhóm xếp hàng ở giữa, các nhóm còn lại một chút gió cũng không thổi tới được.
          Hà Thanh Nhu dùng khăn giấy xoa xoa lớp mồ hôi mỏng trong lòng bàn tay: "Vẫn chịu được."
          Lâm Nại nháy nháy mắt, cúi đầu nhìn xuống khuôn mặt đỏ hồng của nàng, bỗng nhiên lấy ra một cây quạt, quạt từng cái từng cái, kỹ thuật quạt cũng đặc biệt thật, nhìn như đang tự quạt cho bản thân, nhưng thật tế thì toàn bộ gió đều thổi sang bên Hà Thanh Nhu.
          Từng đợt gió thổi, đúng là dễ chịu hơn rất nhiều, nhiệt độ cũng tản hơn.
          Lâm Nại đứng bên trái của Hà Thanh Nhu, lúc quạt cũng dùng tay trái, mà cô phải quạt sang bên phải, quat lâu sẽ rất mỏi tay. Cảm giác thấy từng đợt gió mát, Hà Thanh Nhu lặng lẽ cử động đôi chân, nhích gần cô thêm một chút.
          "Tổng giám Lâm," Hà Tăng gọi, thấy cô quạt không ngừng, vậy mới gợi ý, "Nếu như ngài cảm thấy quá nóng, có thể qua khu có quạt máy kia đứng một chút, ngược lại thì gian phòng của ngài đã được phân, không cần đứng chờ ở đây cùng chúng tôi nữa, ở đây rất nóng, nếu ngài đợi đến lúc chia xong phòng ngủ, có thể mất khoảng chừng thêm mười phút."
          Lâm Nại xếp cây quạt, thản nhiên nói: "Không sao hết, cũng không phải là quá nóng."
           Hà Thanh Nhu liếc mắt nhìn cô, khuôn mặt của cô trắng nõn, một giọt mồ hôi cũng không có, thoạt nhìn hình như là thật sự không nóng thật.
           Hà Tăng 'À... à' hai tiếng, lại khách sáo kéo sang chủ đề khác, thái độ của Lâm Nại không lạnh không nhạt, người khác nói mười câu thì cô mới đáp được một câu, Hà Tăng không nói quá lâu, ngược lại là quay sang trò chuyện cùng mọi người xung quanh.
          "Hà Tăng, Hà Thanh Nhu, hai người ở cùng một phòng." Người phụ trách ở phía trước lớn tiếng gọi.
          Anh ta lớn tiếng hô to, rất rõ ràng liền nhìn thấy ánh mắt của Lâm Nại trầm xuống một cái.
          Hà Tăng còn vui mừng vô cùng, dù sao thì Hà Thanh Nhu với cô cũng chung một Bộ phận, hơn nữa là tính tình Hà Thanh Nhu ôn hòa, rất được mọi người yêu mến.
          "Hà tiểu muội, tụi mình chung một phòng." Hà Tăng vui vẻ nói.
          Ánh mắt của Lâm Nại càng trầm hơn thêm nữa.
          Ngược lại thì Hà Thanh Nhu cũng không chú ý tới, nhẹ nhàng cười đáp lời: "Chung một Bộ phận càng tốt, có thể dễ dàng phối hợp hơn."
          Tay Lâm Nại run một cái, sắc mặt không còn nét thân thiện.
          Hà Tăng nhìn thấy, không hiểu gì, quan tâm hỏi thăm: "Tổng giám Lâm, cô không thoải mái sao? Nóng như vậy, rất dễ bị say nắng, ngài đứng ra phía trước kia đi."
          Lâm Nại một câu cũng không đáp, tiếp tục mở cây quạt ra quạt.
          Sau khi chia phòng xong, người phụ trách cũng phân chia Hướng dẫn du lịch với các nhóm, những Hướng dẫn viên du lịch này đều là người địa phương, Hướng dẫn viên du lịch của nhóm Hà Thanh Nhu là một người đàn ông mập mập, thấp người, khoảng chừng ba mươi tuổi, họ Diệp, anh ta vui vẻ vô cùng, hòa đồng, trước tiên là cả nhóm tự giới thiệu, sau đó là phổ biến vài quy tắc an toàn, đại khái là địa hình Cát Tiên Sơn khá phức tạp, mọi người ngàn vạn lần đừng nên chạy loạn, không tự ý tách khỏi nhóm, mọi việc đều có thể tới tìm anh ta.
          Sau đó cả nhóm giải tán, mọi người có thể tự do đi mua đồ ăn thức uống, hoặc nghỉ ngơi cũng được, ba giờ chiều, mọi người sẽ ngồi cáp treo lên núi.
          Chẳng biết bóng dáng của Lâm Nại biến mất từ lúc nào, có thể là có chuyện cần xử lý.
          Hà Thanh Nhu cùng Hà Tăng từ khu mái che đi sang khu có quạt gió để nghỉ ngơi thêm chốc lát, rồi lại đi mua nước.
          Rất đông du khách đến Cát Tiên Sơn, người bán hàng rong bày sạp bán hàng dưới chân núi cũng rất nhiều, giá thành sản phẩm của nới này so với Nam Thành cũng xem như là tương đối hợp lý, chỉ đắt hơn giá cả bình thường khoảng năm hào hoặc một tệ.
          Hà Thanh Nhu lấy chai nước suối, ba tệ, lúc tính tiền thì lấy thêm một chai nữa.
          Nắng chiều càng thêm cháy da thịt, các nàng không dám dừng chân ở bên ngoài quá lâu, mua nước uống xong, liền nhanh chóng chạy về khu mái che tránh nắng. lúc này đã có rất nhiều người đứng tập trung trước hai cái quạt gió, các nàng ngồi bên rìa, miễn cưỡng cũng có thể thổi được tí xíu gió.
          Hà Thanh Nhu mở nắp chai ra, dự định uống hớp nước, thấy người phụ trách lại đi về hướng các nàng.
          "Gian phòng đối diện của hai cô, có một đồng nghiệp gần đây do cường độ công tác quá cao, thần kinh suy nhược, ban đêm có tiếng vang sẽ không vào giấc được, là do sơ sót của chúng tôi khi không nghĩ đến vấn đề này, bây giờ phòng đã được đặt hết, nên chúng tôi có thương lượng qua, quyết định lùi một bước, một trong hai người các cô dời sang phòng khác được chứ," Người phụ trách nói với hai người, "Dựa theo thứ tự bảng chữ, Hà Tăng ở lại phòng cũ, hai cô có ý kiến gì không?"
          Rất hiển nhiên là cả hai đều không ý kiến.
          "Không có." Hà Thanh Nhu nói.
          Người phụ trách cười cười: "Khi nãy Tổng giám Lâm có nói qua là có thể sang phòng cô ấy, ở cùng phòng, vậy có đi qua đó đi, phòng số 212, khi lên đến trên núi cô cứ tìm cô ấy là được."


          Hết chương 46.


          ---------------


            Chúc mọi người đầu tuần tràn đầy năng lượng! ∠( ᐛ 」∠)_