Trần Ngọc Lan dựa lưng vào ghế sau, làn khói trắng phảng phất từ điếu thuốc trên tay càng làm ánh mắt cô ta thêm mơ màng.
Hít một hơi sâu, nói:
"Bên kia sao rồi?"
"Đuổi đến cảng Đại Lâm liền bị cắt đuôi rồi ạ. Hiện vẫn đang cho người truy tìm tung tích của hắn. "
"Hờ, hành động cũng nhanh lắm."
Gương mặt nhởn nhơ của Trần Ngọc Lan thoáng trở nên nghiêm túc, điếu thuốc trên tay đã bị bóp nát từ lúc nào không hay.
"Trần tiểu thư, có cần tôi tới đó một chuyến?"
Kỷ Vỹ ngồi phía trước, anh ta làm trợ lí của Trần Ngọc Lan 4 năm, đã rất rồi anh mới thấy cô mang vẻ mặt nghiêm trọng như vậy. Một giọt mồ hôi lạnh lăn trên trán anh ta, xem chừng sắp tới sẽ có người phải đổ máu.
"Không cần." Trần Ngọc Lan ngắt lời, sau đó lặng lẽ xoa hai bên thái dương "Trần Gia Hưng biết được tôi đưa Trần Tiểu Niên trở về, cũng đã đoán được tôi nhắm vào mảnh đất ở Thẩm Quyên. Nhưng hắn sẽ không làm gì được đâu, giấy thừa kế đã đóng công chứng, trừ khi Trần Tiểu Niên đủ 19 tuổi và từ chối tiếp nhận nó, thì hắn ta sẽ không có cơ hội giành lại nó đâu."
"Tôi vẫn có thắc mắc thưa tiểu thư?"
"Nói đi."
"Trần Gia Hưng biết mảnh đất đó quan trọng như vậy, tại sao lại âm thầm chuyển nhượng dưới tên của Trần Tiểu Niên? Như vậy quá mạo hiểm, giả dụ Trần Tiểu Niên biết được chuyện này, chẳng phải ông ta sẽ mất trắng sao?"
Trần Ngọc Lan cười nhạt:
"Hơn hai năm trước, mảnh đất ấy có một nửa thuộc tài sản chính phủ, được kiểm định nghiêm ngặt, Trần Gia Hưng có ăn gan hùm cũng không dám cho khai thác nó, vừa lúc chuyển nhượng sang tên Trần Tiểu Niên lại không khiến người ta nghi ngờ. Còn chuyện Trần Tiểu Niên có biết được hay không, không hề quan trọng."
Cổ họng Kỷ Vỹ hơi khô khốc, có lẽ là đã bị dọa sợ. Nếu như lời Trần Ngọc Lan nói, chỉ cần chính phủ điều tra ra điểm ngờ trong mảnh đất đó, con đường ăn cơm trại cải tạo của Trần Tiểu Niên là 100%. Còn nếu Trần Tiểu Niên hăm dọa hắn ta,.... chưa biết chừng còn sống trên cõi đời này hay không nữa.
Nhìn vẻ mặt Kỷ Vỹ, Trần Ngọc Lan cười như không cười. Cô ta quay mặt ra phía cửa kính. Một hình ảnh vừa thoảng đến trong tâm trí cô, khiến lòng cô hơi run lên.
.
.
Tháng 11, mùa đông thực sự đã đến với thành phố A. Những con phố như dịu dàng hơn trong cái se se lạnh của mùa đông. Nhanh thật, hai tháng ở thành phố A với cô chỉ giống như một cái chớp mắt.
Không có những bận tâm về tiền bạc, không bận tâm về Lưu Lệ Bình...
Không còn những cuộc đua xe mạo hiểm lúc nửa đêm...
Không còn phải giải quyết những vấn đề rắc rồi mà Lưu Lệ Bình mang đến khiến cuộc sống của Trần Tiểu Niên nhẹ nhành và bình yên đến lạ.
Nhưng cũng chính cảm giác an tâm này khiến cô nảy sinh sợ hãi.
Từ khi Trần Gia Hưng biết cô trở lại thành phố A, Trần Ngọc Lan càng im hơi lặng tiếng. Nhưng cô biết, sự im lặng của dì ta mới chính là ngòi nổ cho cuộc chiến sắp bắt đầu.
Gần đây, đám người theo dõi cô càng ngày càng lộng hành. Dù là lớp học, thư viện, kí túc xá, bọn họ đều giống như oan hồn bám không rời. Không biết dì ta đang mưu tính gì nữa. Cô có dự cảm rất xấu.
"Cậu sao vậy? Không khỏe sao?"
Phí Nhi bị gương mặt âm u của Trần Tiểu Niên dọa sợ, khẽ hỏi.
Dễ nhận ra vậy sao. Cô đỡ trán, khô khốc đáp lại:
"Không sao, tôi vẫn ổn."
"Ồ, chắc cậu đang lo cho kết quả thi lắm hả. Cũng đúng, hôm nay có xếp hạng mà."
Bạn cùng bàn véo Phí Nhi một cái, cau có lên tiếng:
"Vui vẻ như vậy, chắc điểm cao lắm nhỉ."
Phí Nhi lập tức chảy nước mắt, vẻ mặt đau khổ:
"Không đâu, tui sắp đi thắt cổ tự sát đây. Huhuhu."
Trần Tiểu Niên mệt mỏi nhìn ra ngoài.
"Đang lo lắng à?"
Cô giật mình nhìn sang bên cạnh. Chủ nhân của giọng nói kia vẫn điềm đạm như không có chuyện gì, chỉ là ánh mắt vẫn đang đặt lên người cô.
Trần Tiểu Niên cười khẽ, cô hơi ngả lưng về phía sau, chầm chậm trả lời:
"Dự cảm sắp có chuyện xấu."
Lục Thời nheo mắt nhìn cô, chuyện ba Trần Kỳ Nhan và Trần Ngọc Lan có xích mích không phải ai cũng có thể biết. Dĩ nhiên không bao gồm Lục gia.
Tai mắt của Lục gia ở Trần thị không ít, tùy vào chuyển biến đều có thể tới tai anh. Trừ việc đó là gia đình Trần Kỳ Nhan, còn lại anh không có chút hứng thú.
Nhưng hiện tại... không thể nói lên được điều gì.
Trần Ngọc Lan đưa Trần Tiểu Niên trở về một cách lộ liễu như vậy, chắc hẳn cô ta rất tự tin vào khả năng của mình nên mới dám liều lĩnh như vậy.
Lục Thời không đáp lại đã là câu trả lời rõ ràng nhất. Dù sao thì với Lục gia, mấy chuyện cỏn con này thực không đáng để vào mắt.
"Cần giúp đỡ không?"
Tiểu Niên rùng mình, cô hơi mở lớn mắt, giống như không tin vào tai mình. Câu nói của Lục Thời còn có sức nặng hơn cả quả tạ 100kg đè lên người cô.
Vậy nên sau đó mới diễn ra một màn như vầy.
Trần Tiểu Niên: Cậu nói gì cơ?
Lục Thời: ...
Trần Tiểu Niên: Cậu không cần lo cho Trần Kỳ Nhan, Trần gia có thế nào cậu ta cũng không sứt mẻ gì đâu, nên không cần giúp gì đâu.
Lục Thời:...
Rõ ràng chính Trần Tiểu Niên hiểu lầm Lục Thời lo lắng Trần Kỳ Nhan sẽ bị tổn thương khi Trần gia xảy ra tranh chấp, có lẽ vậy nên anh mới đề nghị giúp đỡ.
Còn Lục Thời thì lại khác. Rõ ràng là anh hỏi cô có cần giúp đỡ hay không, như thế nào lại liên quan đến Kỳ Nhan? Giả sử Trần gia sụp đổ thật, tay hứng hoa nâng ngọc cũng là nhường Nghiêm Cẩn mới đúng.
Sự khó hiểu của Trần Tiểu Niên khiến lòng Lục Thời nhen nhóm khó chịu. Nhưng điều kinh dị hơn là anh không rõ lí do mình phải khó chịu là gì. Điều này làm Lục Thời bắt đầu thức tỉnh, bàn tay to lớn hơi siết lại, anh rất ghét những thứ gì vượt khỏi tầm kiểm soát của mình.
.
.
"Nào, các em ổn định. Tiết này thầy sẽ công bố thứ hạng kì thi liên kết. Nói trước, anh chị nào điểm thấp thì xác định kì nghỉ đông không có chữ nghỉ đâu nghe chưa." Lão Từ hẩy mắt kính, tay cầm xấp bài thi, giọng trịnh trọng đầy đe dọa.
Bên dưới liền vang lên tiếng kêu trời.
"Tư Nam, 656, hạng 31."
"Ngô Dương Linh, 661, hạng 25."
"Tống Hàn 673, hạng 18."
"Vũ Thanh Thanh 705, hạng 10."
"Khổng Sa Sa 658, hạng 29."
"Giang Trì 738 hạng 4."
"Doãn Tịch Miên 688 hạng 14."
"..."
"Trần Tiểu Niên, 737, hạng 5."
Lời vừa dứt, mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía Trần Tiểu Niên. Hầu hết gần như là không tin nổi. Một số người thậm chí đã tiếng nhỏ tiếng lớn xì xầm. Chỉ thấp hơn Giang Trì có 1 điểm???
Lão Từ bất đắc dĩ phải dùng quyền lực của mình ổn định trật tự. Ông cao giọng mắng:
"Nhìn cái gì mà nhìn, chưa đọc đến điểm của các anh chị nên chưa thấy xấu hổ hử? Có biết điểm trung bình lần này thấp hơn năm ngoái bao nhiêu điểm không?"
"Tiếp, Đặng Uyển Uyển 662 hạng 26."
"Đặng Tử Kỳ 705, hạng 10. Nếu lần này không phải thi liên kết phân lớp thì tôi sẽ tin em và Vũ Thanh Thanh nhất định có thần giao cách cảm đấy Đặng Tử Kì. Điểm môn này bù trừ cho môn kia."
"Ấy thầy, nói vậy không được nha. Mặt em uy tín vậy mà."
"Có trời mới biết được bộ mặt thật của em." Lão Từ nheo mắt nhìn chàng trai tí ta tí tởn, đanh giọng "Cầm lấy, lần sau phát huy."
"Lục Thời..."
Đến cái tên này, lớp học vốn hơi ồn ào lập tức đều yên lặng. Nói thẳng ra là nín thở chờ đợi. Vì điểm của Lục Thời cũng là điểm hạng nhất của khối, đứng đầu toàn trường. So sánh điểm với học bá cũng là cách tự ảo tưởng khoảng cách của mình nha.
"748, hạng 1."
Không ít người hít khí lạnh. Ngay cả Trần Tiểu Niên cũng không khỏi giật mình, chỉ cách điểm tuyệt đối 2 điểm, đúng là chỉ có Lục Thời mới làm được chuyện khủng khiếp như vậy."
"Phí Nhi 654, hạng 33."
Phí Nhi nhất thời cảm thấy trời đất chao đảo. Cứ nhìn mấy vạch đen trên mặt lão Từ là biết ông đang tức giận như nào.
"Giỏi lắm, từ hạng 28 nhảy xuống 33, tôi không biết em có tài năng đi lùi đấy."
Cô gái câm nín không nói lời nào, thất thểu cầm tất cả bài thi trở về chỗ. Lại nhìn thấy con số hơn 700 trên bảng điểm của Trần Tiểu Niên nước mắt lưng tròng.
"Cậu giỏi thiệt đó, điểm cao quá chời. Lần này tớ xong với Phí đại mẫu rồi."
Trần Tiểu Niên cũng chỉ biết nhếch môi ậm ừ cho qua, cô cũng đã ước chừng điểm thi nên khi biết cũng không bất ngờ lắm.
Lục Thời thấy cô ngây ngô nhìn bảng điểm, bất giác hỏi:
"Rất vui?"
"...Tâm trạng không tệ."
"Ừm." Còn rất hồn nhiên bồi thêm một câu "Cậu làm rất tốt."
Nhịp tim Trần Tiểu Niên lập tức nhảy loạn. 'Mẹ nó' cô chửi thề. Sao dạo này Lục Thời càng ngày càng giống kịch độc như vậy, mỗi một lời nói ra đều khiến cô tay chân bủn rủn.
Như thế nào lại phát triển thành tình huống như vậy.
Thấy cô không có phản ứng gì, Lục Thời lại hửm một tiếng.
Giọng của Lục Thời rất hay, vốn lành lạnh sắc bén, giờ lại thêm chút khàn khàn cấm dục của giọng mũi. Thật sự là không muốn để người ta sống đây mà.
Trần Tiểu Niên nghiêng mặt, cô không muốn Lục Thời phát hiện mặt cô đã đỏ ửng như vừa trụng nước sôi, nhẹ giọng:
"Cậu...cũng vậy, rất tốt."
Cô nói rất nhỏ, mỗi chữ đều như chìm nghỉm trong tiếng trò chuyện trong lớp học, nhưng Lục Thời vẫn nghe rất rõ. Anh có vẻ hài lòng với câu trả lời này của cô, khóe môi hơi nhếch lên trong giây lát, sau liền trở lại bình thường.
.
.
Không tới một tuần sau đó là tới kì nghỉ đông, Trần Tiểu Niên liền lên kế hoạch trở về thành phố K. Trần Ngọc Lan càng không có động tĩnh gì ngược lại không khiến cô bất an. Không ngờ tới nhìn thấy tận mắt mới biết tình trạng của dì ta kinh khủng cỡ nào.
Người phụ nữ này bình thường rất coi trọng vẻ bề ngoài của mình, ít nhất đối với người ngoài, dì ta chưa từng để lộ dáng vẻ thảm hại nào.
Vậy mà....
"Đến rồi à?" Giọng nói khản đặc như vừa uống axit khiến Trần Tiểu Niên vô thức nhíu mày.
Trần Ngọc Lan hơi nghiêng đầu để lộ gương mặt trắng bệch cùng quầng mắt sâu lắm. Có vẻ đã lâu chưa được ngủ ngon một giấc. Nhưng dường như điều đó chả là gì với Trần Ngọc Lan, tầm mắt vânc một mực đánh chủ ý lên bàn làm việc.
Trần Gia Hưng thực sự có thể khiến dì ta trở thành bộ dạng này sao?!
Ý nghĩ này đúng là khiến người ta muốn cười. Gà anh gà em đấu đá nhau. Thật không biết ai mới là người cười, kẻ phải khóc.
"Nhìn vẻ mặt của cô xem chừng rất hả hê khi nhìn tôi như vậy nhỉ?"
"Cũng không mấy khi được chiêm ngưỡng."
Trần Ngọc Lan cười hờ. Nếu không phải chính tay làm giám định ADN, cô ta nhất định không tin được con bé Trần Kỳ Nhan ngây thơ kia thực sự là cháu ruột mình.
Nó quá hiền lành và ngu ngốc. Trần Tiểu Niên thì khác, dù không khác gì một bao cỏ thơm di động nhưng xét về tính cách, phải gọi là cha truyền con nối từ Trần Gia Hưng. Thật khiến người ta khao khát dẫm nát dưới chân.
"Vậy càng phải cám ơn người anh trai 'tốt' của tôi rồi. Đm hại bà đây mỗi này đều không ngủ nổi nửa giờ đồng hồ. "
Vừa dứt câu, cô ta liền loạng choạng như người say rượu bước đến, nặng nề thả người xuống ghế sofa. Chớp mắt không quá hai cái liền đã nhìn thấy hai chiếc vali của cô ở góc phòng.